Trẻ thơ bé bỏng hẳn là hồn nhiên, ngây thơ, chân
thật, dễ thương, dễ mến v.v… Chẳng thế mà Chúa Giê-su đã quở trách các môn đệ
khi các ông ngăn cản không cho người ta đem trẻ nhỏ đến để Người đặt tay và cầu
nguyện cho chúng, trái lại, Chúa phán:
“Hãy
để các trẻ nhỏ đến với Ta, và đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những
người giống như chúng” (Mt 19,14).
Rõ ràng,
Chúa Giê-su đã khẳng định, những ai giống như trẻ nhỏ trên bình diện nhân bản
tốt lành thì nhất định, Nước Trời là của họ. Với ý lực chính của câu Lời Chúa
mà phụng vụ Giáo hội hôm nay (17/8/2013) công bố (Mt 19, 13-15), tôi đọc câu
truyện dưới đây và thấy rằng:
“Nơi
nào có trẻ thơ, nơi ấy là thiên đàng; nơi nào có nụ hôn của bé, nơi đó người cô
đơn, bi quan, buồn chán sẽ tràn đầy niềm vui, hạnh phúc!”
Ảnh có tính minh họa.
Nụ Hôn Của Ðứa Bé
Người
Ả Rập thường kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Một
ông lão tên là Bi Quan, đãng trí và vô tình đến độ không còn nhớ được mình đã
một lần trải qua tuổi hoa niên. Kỳ thực, cả cuộc sống, dường như ông chưa bao
giờ biết sống là gì. Ông đã không học biết sống, cho nên cũng không học chết
cách nào cho hợp lý, cho xứng đáng với con người...
Ông
không có hy vọng, cũng chẳng có ưu tư. Ông không biết cười cũng chẳng biết
khóc. Không gì trên trần gian này có thể gây được sự chú ý và ngạc nhiên cho
ông. Suốt ngày, ông ngồi trước cửa lều, nhìn trời mà không biết trời xanh hay
trời đục...
Ngày
kia, có người tìm đến vấn kế vì nghĩ rằng tuổi đời chồng chất, ông hẳn phải là
bậc thông thái khôn ngoan. Không mấy chốc, thiên hạ tuôn đến căn lều để tham
khảo ý kiến... Những người thanh niên hỏi ông: "Làm thế nào để có được
niềm vui?". Ông trả lời: "Niềm vui là một bày vẽ của những kẻ ngu
dốt".
Những
người có tâm huyết phục vụ đến xin ông chỉ giáo để trở nên người hữu dụng cho
xã hội. Họ hỏi ông: "Làm thế nào để xả thân phục vụ người anh em một cách
hữu hiệu?". Ông trả lời: "Ai xả thân hy sinh cho nhân loại, người đó
là một thằng điên".
Các
bậc phụ huynh đến hỏi ông: "Làm thế nào để hướng dẫn con cái trên đường
ngay nẻo chính?". Ông trả lời: "Con cái chỉ là loài rắn độc. Chúng
chỉ có thể phun ra nọc độc mà thôi".
Các
nghệ sĩ, thi sĩ cũng đến xin chỉ giáo để diễn tả được những gì là cao quý nhất
trong tâm hồn, ông trả lời: "Tốt nhất là nên thinh lặng". Những lời
chỉ giáo của con người chưa biết sống, biết yêu, biết chết ấy không mấy chốc
được quảng bá trên khắp thế giới. Tình yêu, lòng thiện hảo, nghệ thuật không
mấy chốc biến khỏi Trái đất. Cuộc sống con người chìm ngập trong ảm đạm buồn
thảm...
Nhận
thấy những tai hại do những lời chỉ giáo của ông lão Bi Quan gây ra trên mặt
đất, cho nên Thượng đế mới tìm cách chữa trị. Thì ra, suốt cả đời, ông lão này
chưa hề nhận được một cái hôn nào. Thế là Thượng đế mới sai một em bé đến với
ông lão. Ðứa bé đã vâng lệnh Thượng đế, nó tìm đến với ông lão Bi Quan, bá lấy
cổ ông và đặt lên gò má sần sù của ông một nụ hôn... Ông lão như sực tỉnh. Lần
đầu tiên trong đời, ông biết ngạc nhiên và ngây ngất. Ông mở mắt nhìn đứa bé,
nhìn vào cuộc đời, rồi nhắm mắt xuôi tay mà nụ cười vẫn còn tươi nở trên môi
nhờ nụ hôn của đứa bé.
Phải
chăng cô đơn là nguyên nhân làm cho con người bi quan. Người cô đơn không những
không cảm nhận được tình yêu mà cũng không biết yêu.
Tín hữu
Kitô phải là người lạc quan bởi vì họ cảm nhận được Tình Yêu của Chúa và được
mời gọi để loan báo và san sẻ tình yêu ấy cho người khác.
Có biết
bao nhiêu tâm hồn già nua vì không cảm nhận được tình yêu, vì không tìm thấy ý
nghĩa cho cuộc sống. Có biết bao nhiêu tâm hồn khô cằn, chai đá vì không hề
nhận được một nghĩa cử yêu thương của những người xung quanh...
Người
tín hữu Kitô không những sống lạc quan, nhưng còn có sứ mệnh mang lại tinh thần
lạc quan cho những người xung quanh. Có biết bao nhiêu người xung quanh đang
chờ đợi một cái mỉm cười, một nụ hôn, một cái bắt tay, một lời chào hỏi, một cử
chỉ an ủi, đỡ nâng... Bầu trời của cuộc đời sẽ trong sáng biết bao, nếu người
người chỉ biết đối xử với nhau bằng Tình thân ái, sự tử tế, lòng quảng đại, tha
thứ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét