Nhớ thuở còn đi học, khi học môn tiếng Anh, tôi biết
được một câu nói về tình bạn. Đó là câu:
“ A friend in need is a friend indeed”, và trong cuộc sống, những
người quanh tôi đã đặt câu hỏi với tôi: “Anh có bạn thân không?” Đối với câu
hỏi này, tôi chỉ đáp lại bằng nụ cười mà chẳng nói gì. Những câu chuyện về tình
bạn thì nhiều, nhiều lắm! Nhưng hễ ai hỏi tôi câu hỏi ấy, tôi không thể nào
không ngước nhìn lên thập giá Chúa Giê-su, vì chính Ngài là Người Bạn Vĩ Đại
của nhân loại, theo thiển ý của tôi, chính Người-Bạn-Này đã chết cho nhân loại,
cho tôi. Vì lẽ ấy, tôi chưa đoan chắc mình đã có bạn thật, bạn chân thành, dám
hy sinh quyền lợi, thậm chí mạng sống cho tôi! Khi lần giở lại Sách Huấn Ca
trong bộ Kinh Thánh Cựu-Ước, tôi nếm cảm được đoạn sau đây nói về TÌNH BẠN (Hc
2,5-17):
5 Ăn nói dịu dàng thì tăng thêm bạn hữu,
phát biểu dễ thương thì tăng thêm lời thân ái.
6 Ước chi có nhiều người sống hoà nhã với con;
nhưng cố vấn cho con, thì trong muôn ngàn chỉ nên chọn một.
7 Nếu con muốn làm bạn với ai thì hãy thử người ấy trước,
nhưng đừng vội tin tưởng ngay.
8 Vì có kẻ chỉ là bạn nhất thời,
ngày con gặp nạn, nó chẳng còn là bạn nữa.
9 Có người là bạn lại trở nên thù,
và tiết lộ chuyện cãi nhau, khiến con phải xấu hổ.
10 Có người là bạn khi đồng hành với con,
nhưng ngày con gặp nạn, nó chẳng còn là bạn nữa.
11 Khi con gặp may, thì nó chẳng khác nào chính con:
gia nhân con, nó tự do sai bảo.
12 Nhưng lúc con sa cơ, nó liền chống lại và lánh mặt con luôn.
13 Với quân thù, con hãy tránh xa,
còn với bè bạn, con phải coi chừng.
14 Người bạn trung thành là một nơi nương tựa vững chắc,
ai gặp được người bạn như thế, là gặp được kho tàng.
15 Không gì đổi lấy được một người bạn trung thành,
và giá trị của người bạn ấy, không cân nào lường được.
16 Người bạn trung thành là phương thuốc xoa dịu cuộc đời,
những ai kính sợ Đức Chúa sẽ gặp được người như vậy.
17 Người kính sợ Đức Chúa thì điều khiển được tình bạn của mình
vì bản thân mình thế nào, thì cận thân mình cũng thế.
phát biểu dễ thương thì tăng thêm lời thân ái.
6 Ước chi có nhiều người sống hoà nhã với con;
nhưng cố vấn cho con, thì trong muôn ngàn chỉ nên chọn một.
7 Nếu con muốn làm bạn với ai thì hãy thử người ấy trước,
nhưng đừng vội tin tưởng ngay.
8 Vì có kẻ chỉ là bạn nhất thời,
ngày con gặp nạn, nó chẳng còn là bạn nữa.
9 Có người là bạn lại trở nên thù,
và tiết lộ chuyện cãi nhau, khiến con phải xấu hổ.
10 Có người là bạn khi đồng hành với con,
nhưng ngày con gặp nạn, nó chẳng còn là bạn nữa.
11 Khi con gặp may, thì nó chẳng khác nào chính con:
gia nhân con, nó tự do sai bảo.
12 Nhưng lúc con sa cơ, nó liền chống lại và lánh mặt con luôn.
13 Với quân thù, con hãy tránh xa,
còn với bè bạn, con phải coi chừng.
14 Người bạn trung thành là một nơi nương tựa vững chắc,
ai gặp được người bạn như thế, là gặp được kho tàng.
15 Không gì đổi lấy được một người bạn trung thành,
và giá trị của người bạn ấy, không cân nào lường được.
16 Người bạn trung thành là phương thuốc xoa dịu cuộc đời,
những ai kính sợ Đức Chúa sẽ gặp được người như vậy.
17 Người kính sợ Đức Chúa thì điều khiển được tình bạn của mình
vì bản thân mình thế nào, thì cận thân mình cũng thế.
Với ý lực Lời Chúa nói về
Tình Bạn phong phú, hữu ích như vậy, tôi đọc thêm truyện kể sau đây và lấy Lời Chúa để
đo lường thì sẽ biết được người bạn trong câu chuyện là bạn thật hay bạn giả!
Bạn tôi
Ảnh có tính minh họa.
Vào một kỳ nghỉ cuối tuần,
tôi đến thăm Khan Chand Duggal, bạn tôi, trong ký túc xá Ewing Hall của Trường
Cao đẳng Forman Christian. Thường thì sau đó, tôi sẽ qua đêm tại khách sạn
Majestic, do một người bạn của cha tôi làm chủ.
Tôi nhớ đó là kỳ lễ
hội Basant, Khan Chand quyết định dẫn tôi tới Lawrence Garden. Dĩ nhiên anh có
riêng một chiếc xe đạp. Anh mượn thêm một chiếc cho tôi.
Ở Lawrence Garden có
một mỏm đất. Chúng tôi ngồi đó uống bia Pilsner, giá tám anna một chai, và ngắm
những cánh diều bay lượn. Vì không quen nên chỉ mới hai, ba ly là chúng tôi đã
ngà ngà say. Chúng tôi lang thang quanh công viên nhìn những cặp trai gái đang
âu yếm nhau, việc rất phổ biến ở Lawrence Garden.
Chiều tà, loạng
choạng, chúng tôi lấy xe đạp và đi về Evving Hall.
- Cậu ở đâu? – Khan
Chand hỏi.
- Dĩ nhiên là với cậu
chứ còn ở đâu nữa? – Tôi nói.
Anh ta ngạc nhiên:
- Nhưng cậu không ở
với tớ được. Nếu cậu ở lại, tớ sẽ phải xin phép Hiệu trưởng trước. Thường thì
khách không được ngủ lại với học sinh nội trú ban đêm.
Khan Chand không thể
buộc tôi rời khỏi ký túc xá. Và do cũng đã quá khuya nên anh ta không thể gõ
cửa phòng Tiến sĩ Schyler, ngài Hiệu trưởng người Mỹ đáng kính. Hai chúng tôi
cùng nằm trên cái võng mà Khan Chand có trong phòng. Nhưng, một người phục vụ
trong nhà ăn đã nhìn thấy. Bà ta đã báo cáo với Hiệu trưởng về việc này.
Hai ngày sau, Khan
Chand viết thư báo cho tôi biết anh đã bị đuổi khỏi ký túc xá.
Chỉ khi có những giây
phút ngọt ngào trong yên lặng, tôi mới nhớ về những ký ức. Và tôi thấy sự khiếm
khuyết trong nhiều việc mà lẽ ra tôi đã có thể làm khác đi.
Khan Chand là một
trong những người lẻn vào ký ức tôi một cách lặng lẽ nhất. Anh ta nghỉ hưu với
chức vụ Đại tá trong quân đội và mất vào một buổi chiều tại khu Defence Colony
ở New Delhi trong khi giúp một người xa lạ đẩy chiếc xe hơi mắc kẹt. Đủng ra
anh không nên làm như thế. Anh bị bệnh tim. Nhưng cuối cùng thì anh vẫn là Khan
Chand.
Những người như anh
đã để lại phía sau cuộc đời mình những dấu chân mà thời gian không bao giờ có
thể xóa nhòa.
Nguồn: http://webcamdong.com/ban-toi.html
Lạy Chúa, Ngài đã dạy con chân nhận những
ai là bạn thật, bạn tốt trong đời con để con đón nhận, yêu thương, sẻ chia,
nâng đỡ, và những ai là bạn xấu để con biết tránh xa. Xin giúp con biết trân
trọng, quý mến những người Chúa đã gửi đến để làm bạn với con. Xin giúp con mở
lòng và chân thành đón nhận những người bạn ấy, là quà tặng quý báu Chúa ân
thưởng cho con. Xin cảm tạ Ngài. Amen.
PVL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét