Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên,
OP
Thứ Năm Tuần 25 TN2
Bài đọc: Eccl 1:2-11; Lk 9:7-9.
1/ Bài đọc I: Ông Qô-he-lét nói
: "Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù
vân. Lợi lộc gì đâu khi con người phải chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh nắng
mặt trời? Thế hệ này đi, thế hệ kia đến, nhưng trái đất mãi mãi trường tồn. Mặt
trời mọc rồi lặn ; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó đã mọc lên. Gió thổi xuống
phía nam, rồi xoay về phía bắc: gió xoay lui xoay tới rồi gió đi ; gió trở qua
trở lại lòng vòng. Mọi khúc sông đều xuôi ra biển, nhưng biển cũng chẳng đầy.
Sông chảy tới đâu thì từ đó sông lại tiếp tục. Chuyện gì cũng nhàm chán, chẳng
thể nói gì hơn. Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có nghe đến mấy
cũng chẳng thấy gì mới.
Điều đã có, rồi ra sẽ có, chuyện
đã làm, rồi lại sẽ làm ra: dưới ánh mặt trời, nào có chi mới lạ? Nếu có điều gì
đáng cho người ta nói: "Coi đây, cái mới đây này!", thì điều ấy đã có
trước chúng ta từ bao thế hệ rồi. Chẳng ai còn nhớ đến người xưa, và đối với những
người đến sau thì cũng thế ; các thế hệ mai sau sẽ chẳng còn nhớ đến họ.
2/ Phúc Âm: Tiểu vương Hê-rô-đê
nghe biết tất cả những gì đã xảy ra, thì phân vân lắm. Thật vậy, có kẻ nói:
"Đó là ông Gio-an từ cõi chết trỗi dậy." Kẻ khác nói: "Ông
Ê-li-a xuất hiện đấy!" Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ thời
xưa sống lại." Còn vua Hê-rô-đê thì nói: "Ông Gio-an, chính ta đã
chém đầu rồi! Vậy thì ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?"
Rồi vua tìm cách gặp Đức Giê-su.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lẫn lộn!
Có biết bao nhiêu những lẫn lộn
trong cuộc đời: lẫn lộn giữa vàng thật và vàng giả, giữa sự thật và sự dối trá,
giữa người lương thiện và kẻ ác nhân… Đã không biết bao lần chúng ta đã phán
đóan sai lầm vì không học được chữ ngờ! Bài đọc I hôm nay tập trung trong các lẫn
lộn về cuộc đời. Phúc Âm tường thuật những lẫn lộn của nhiều người và của tiểu
vương Hêrôđê về Chúa Giêsu.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lẫn lộn về cuộc đời:
Đâu là ý nghĩa đích thực của cuộc đời?
(1) Ông Qôhelét mở đầu sách bằng
nhận xét của ông về cuộc đời: "Phù vân của mọi phù vân. Phù vân của mọi
phù vân. Tất cả là phù vân.” Chữ “phù vân” dịch từ tiếng Do Thái (hebel), có
nghĩa là hơi nước hay hơi thở. Chúng thóat ra ngòai, bay lên không, rồi tự tan
biến vào không gian mà không ai thấy. Tiếng Hy-Lạp của bản LXX là “mataio,thj,”
có nghĩa hư ảo hay không có giá trị gì cả. Cuộc đời của con người giường như
cũng thế: mỗi người có mặt trên dương gian trong khỏang một thời gian, cố gắng
tạo cho mình một cái gì đó, nhưng rồi cũng qua đi chẳng để lại một vết tích gì
cả.
(2) Kết luận trên đến từ những
quan sát tỉ mỉ của ông Qôhelet về cuộc đời con người và các biến chuyển của
thiên nhiên trong vũ trụ:
- Con người ra sức làm việc để tạo
cho mình có một tài sản, nhưng khi xuôi hai tay nằm xuống thì có mang được gì
đâu; tất cả đều phải để lại cho người khác hưởng. Con người qua các thế hệ nối
tiếp nhau qua đi, nhưng tài nguyên vẫn tồn tại trong thế giới.
- Các biến chuyển của thiên
nhiên trong trời đất: “Mặt trời mọc rồi lặn; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó
đã mọc lên. Gió thổi xuống phía Nam, rồi xoay về phía Bắc: gió xoay lui xoay tới
rồi gió đi; gió trở qua trở lại lòng vòng. Mọi khúc sông đều xuôi ra biển,
nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chảy tới đâu thì từ đó sông lại tiếp tục.”
- Chẳng có gì mới lạ dưới ánh mặt
trời vì tất cả đều là bổn cũ sọan lại như lời Qôhelet nhận xét: “Chuyện gì cũng
nhàm chán, chẳng thể nói gì hơn. Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ,
tai có nghe đến mấy cũng chẳng thấy gì mới.”
Nêu lên tất cả các nhận xét trên
đây, ông Qôhelet có mục đích giúp mỗi người chúng ta dừng lại để đặt câu hỏi
cho những gì chúng ta đang theo đuổi. Câu hỏi tối quan trọng cho mọi người: Đâu
là ý nghĩa đích thực của cuộc đời? Chắc chắn ý nghĩa của cuộc đời không hệ tại ở
chỗ có tài sản vì tất cả rồi cũng qua đi. Ý nghĩa của cuộc đời cũng không hệ tại
ở chỗ tìm ra các điều mới lạ, vì cái gì con người tưởng mới đã xảy ra trong lịch
sử; và con người chẳng làm thay đổi được những gì đã có sẵn trong thiên nhiên.
Ý nghĩa của cuộc đời cũng chẳng hệ tại ở chuyện lưu danh cho hậu thế, vì tất cả
các việc làm dù có tốt đến đâu rồi cũng bị rơi vào quên lãng.
2/ Phúc Âm: Tiểu Vương Hêrôđê lẫn
lộn về Chúa Giêsu: từ chỗ muốn được gặp đến chỗ khinh thường sau khi gặp.
Tiểu vương Hêrôđê Antipas là một
trong 3 người con của Vua Hêrôđê Cả và bà Malthrace. Ông được vua cha cho cầm
quyền hai vùng: Galilee và Perea. Trong Tân Ước, ông luôn được gọi là người đã
tống ngục và chém đầu Gioan (Mat 14:3-12 = Mk 6:17-29; Ant 18.5.2) và
chất vấn Chúa Giêsu khi Ngài ra tòa tại Jerusalem (Lk 23:6-12). Hai người con
khác của ông là Philip và Archelaus. Philip là tiểu vương vùng phía Đông
Jordan, từ Caesarea cho tới Bethabara. Archelaus là tiểu vương của Samaria và
Judea.
(1) Ông nghe những người khác
nói về Chúa Giêsu: Là tiểu vương của vùng Galilee, nơi mà Chúa Giêsu đã làm rất
nhiều phép lạ và dùng đa số thời gian của Ngài trong 3 năm để rao giảng; chắc
chắn ông đã nghe những lời đồn thổi rất nhiều về Chúa Giêsu. Có người nói: "Đó
là ông Gioan từ cõi chết trỗi dậy," vì tính tình của Ngài cũng nhiệt thành
và thẳng thắn như Gioan. Kẻ khác nói: "Ông Êlijah xuất hiện," vì Ngài
có uy quyền làm phép lạ như tiên tri Elijah. Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một
ngôn sứ thời xưa sống lại," vì những lời rao giảng xác tín của Ngài. Nói
tóm, tất cả mọi người đều nghĩ Chúa Giêsu là một con người đặc biệt, nhưng
không ai nghĩ Ngài là Emmanuel, Thiên Chúa từ trời xuống để ở với con người.
(2) Tiểu vương Hêrôđê băn khoăn
suy nghĩ về Chúa Giêsu: "Ông Gioan, chính ta đã chém đầu rồi!” Nếu quả là
Gioan từ cõi chết sống dậy thì tiểu vương Hêrôđê có lý do để khiếp sợ Gioan báo
thù. Sau đó, ông tìm cách gặp Đức Giêsu để tìm hiểu về Ngài. Trong cuộc Thương
Khó của Chúa Giêsu, khi Tổng Trấn Philatô biết Chúa Giêsu là người Galilee, ông
liền cho áp giải người đến với Tiểu Vương Hêrôđê, lúc đó cũng đang có mặt tại
Jerusalem. Tin Mừng Luca tường thuật: “Khi Vua Hêrôđê thấy Đức Giêsu thì mừng rỡ
lắm, vì từ lâu vua muốn được gặp Người bởi đã từng nghe nói về Người. Vả lại,
vua cũng mong được xem Người làm một hai phép lạ. Nhà vua hỏi Người nhiều điều,
nhưng Người không trả lời gì cả. Các thượng tế và kinh sư đứng đó, tố cáo Người
dữ dội. Vua Hêrôđê cũng như thị vệ đều khinh dể Người ra mặt nên khoác cho Người
một chiếc áo rực rỡ mà chế giễu, rồi cho giải Người lại cho ông Philatô” (Lc
23:8-11).
Cho dẫu tiểu vương Hêrôđê có dịp
gặp Chúa Giêsu nơi dinh quan Tổng Trấn Philatô, ông vẫn không nhận ra Chúa là
ai, vì ông sống và hành động hòan tòan theo tính xác thịt của con người; nhất
là khi thấy Chúa bị đối xử như một tử tội. Ông khác với thánh Phêrô là người được
Thiên Chúa soi sáng cho biết đích thực Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa hằng sống.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Để biết nhìn đúng và tránh được
lẫn lộn, chúng ta đừng chỉ nhìn hời hợt bề ngòai, nhưng phải nghiên cứu và tìm
tòi cho đến nơi; nhất là câu hỏi về ý nghĩa của cuộc đời.
- Chúng ta cần chính mình tìm hiểu
về Chúa và rút ra kết luận như thánh Phêrô, chứ không chỉ nghe người khác nói lại
về Chúa như tiểu vương Hêrôđê.
- Tất cả mọi sự trên đời là phù
hoa. Chỉ có một điều vững bền muôn đời là Thiên Chúa. Chỉ có một nguồn Sự Thật
đã được mặc khải là qua Đức Kitô, chúng ta biết về Thiên Chúa và về mọi sự xảy
ra trong vũ trụ trong mối tương quan với Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét