Dụ
ngôn này nhắc nhở tôi câu chuyện về một người đàn ông khoe khoang như
sau: nếu trên trần thế này chỉ còn lại hai người tốt mà thôi thì đó
chính là tôi và con trai của tôi. Nhưng nếu chỉ còn lại một người tốt,
thì chắc chắn người đó phải là tôi!
Người
Pharisêu tự thấy mình cũng như người đàn ông đó, nổi tiếng và gương mẫu
về mọi phương diện, từ đầu đến chân, trên mọi người khác. Thật thế, ông
ta đã nói: “Tôi lương thiện và ai giống tôi?”
Điều
nguy hiểm khi đọc dụ ngôn này là chúng ta tự khen ngợi mình không giống
như người Pharisêu kia, cũng như người này tự khen ngợi mình không
giống như người thu thuế. Nếu chúng ta dám nhìn kỹ hơn, tôi thiết tưởng
có rất nhiều điều giống với người Pharisêu ở trong tất cả chúng ta. Vấn
đề là giống bao nhiêu mà thôi.
Vào
một ngày nắng đẹp trời, một con voi ngâm mình trong một cái hồ ở trong
rừng sâu. Một con chuột đến bờ hồ và yêu cầu con voi ra khỏi hồ. Con voi
hỏi: “Tại sao?” Con chuột nói: “Tôi sẽ nói cho bạn biết tại sao, khi
bạn ra khỏi hồ.” Vì vậy con voi đã ra khỏi hồ và nói: “Tao ra khỏi hồ
rồi đó. Vậy mầy muốn gì?” Con chuột đáp: “Tôi chỉ muốn xem có phải bạn
đã mặc bộ đồ tắm của tôi không.”
Tất cả chúng ta là những tay tổ trong nghệ thuật phóng đại sự kiện tự quan trọng hoá mình.
Tự ca ngợi mình không phải là ca ngợi
Chúa
Giêsu đã dùng những kỹ thuật gây nên sửng sốt. Qua câu chuyện này,
thính giả của Ngài đều nhận biết một nhân vật là tốt, còn nhân vật kia
thì xấu. Nhưng Chúa Giêsu đã làm cho họ sửng sốt bằng cách kết án nhân
vật tốt và ca ngợi nhân vật xấu.
Để
hiểu câu chuyện gây nên sửng sốt đến mức độ nào cho những người nghe
nói lần đầu tiên, chúng ta phải nhận thức rằng người Pharisêu ở đây
không phải là một kẻ giả dối. Ông ta thực sự tốt hơn những người khác.
Ông đã đi quá xa hơn những gì ràng buộc ông ta. Ông ăn chay hai lần
một tuần không phải là điều bắt buộc đối với ông. Người Pharisêu cũng
không bắt buộc phải dâng cúng cho Chúa một phần mười tài sản của mình.
Tất cả những điều đó đều tốt và đáng ca tụng nữa.
Rõ
ràng công bằng mà nói thì người thu thuế là một nhân vật hoàn toàn
xấu. Vào thời Chúa Giêsu, thuế má được thâu bởi những nhà kinh doanh
địa phương. Những thuế đó được ấn định bởi những người La-mã mà dân
chúng ghét cay ghét đắng, nhằm hỗ trợ cho quân đội chiếm đóng.
Một
khi người La-mã đã lấy đủ phần mình, họ không phải quan tâm tới số hoa
hồng mà người thu thuế thêm vào. Những người này đã bày đủ thủ đoạn làm
tiền để ăn chặn của dân chúng càng nhiều càng tốt. Chính những người
thu thuế đó mới đáng ghét và bị tất cả những người tử tế lánh xa.
Trong
dụ ngôn của Chúa Giêsu, người thu thuế tự gọi mình là “kẻ tội lỗi” (Lc
18, 13). Như thế ông ta đã nói lên một điều hoàn toàn đúng sự thật.
Vậy tại sao người thu thuế – không phải người Pharisêu – đã ra về được
chứng minh là công chính trước mặt Thiên Chúa.
Sự phản bội
Người
Pharisêu đến đền thánh, không phải để cầu nguyện nhưng để khoe khoang,
để cho Chúa biết ông ta tốt chừng nào, để cổ võ chính hình ảnh của ông.
Lời cầu nguyện của ông đầy những chữ “tôi”, “tôi” và “tôi”. Đó là “tự
kỷ trung tâm” (tự cho mình là trung tâm điểm của vũ trụ), thay vì đặt để
Thiên Chúa làm trung tâm điểm.
Chúng
ta nên cảnh giác đừng chỉ ngón tay vào người Pharisêu. Đó là một thói
quen rất nguy hiểm. Điều đó có nghĩa là ba ngón tay kia chĩa lại chúng
ta!
Lấy
thí dụ đi xem lễ Chúa nhật. Tại sao tôi đi xem lễ? Động cơ nào đã
thúc đẩy tôi? Có phải tôi đến để thoả mãn Chúa hay chỉ để thoả mãn
tôi? Có phải tôi đến nhà thờ để được khuyên giải và an ủi? Để vinh danh
Chúa hay tự vinh danh tôi? Để làm vui lòng Chúa hay làm vui chính
tôi? Có phải tôi đã làm đúng, nhưng động cơ thúc đẩy tôi lại sai?
T.S.
Eliot trong vở kịch “Murder in the Cathedral” (“Án Mạng trong Nhà Thờ
Chính Tòa”) đã đề cập đến việc làm thì đúng, nhưng động cơ thúc đẩy thì
sai, nên cuối cùng là một hành động “phản bội”.
Chúng
ta thường nghe nhiều người than phiền như sau: “Tôi đi xem lễ nhưng
chẳng được ích gì. Tôi không thể chịu đựng được vị linh mục. Bài giảng
chán ngấy. Tôi không thể nghe ca đoàn hát. Tôi không thể chịu được
tiếng ồn ào. Tôi không thể chịu đựng trẻ con.” Tất cả đều là “tôi”,
“tôi” và “tôi”. Đúng họ là những chuyên gia về “cái tôi”!
Những
người khác không cùng nhau đến nhà thờ không phải vì bị chống đối; họ
không bị đá bị đuổi, đứng trên phương diện đạo giáo. Giờ đây, nếu tôi
đến dự lễ hay không đến “vì tôi, cho tôi, để tôi được nhận nhưng không
cho đi”, tức nhiên có điều gì đó tự bản chất đã sai lầm rồi. Tôn giáo
chân chính là tôn giáo lấy Thiên Chúa làm trung tâm, chứ không phải lấy
tôi làm trung tâm (“tự kỷ trung tâm”).
Sự khác biệt giữa “TÔI” và “CHÚA”
Lời
cầu nguyện của người Pharisêu nhằm đề cao “cái tôi”, trong khi lời cầu
nguyện của người thu thuế nhắm đến “Thiên Chúa”. Người Pharisêu nói:
“Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam,
bất chính, ngoại tình…” (Lc 18, 11). “TÔI!” Còn người thu thuế chỉ
nói: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” (Lc 18, 13).
“CHÚA!”
Điều
khác biệt giữa sự tiếp cận “CÁI TÔI” và sự tiếp cận “THIÊN CHÚA” trong
bất cứ tương quan nào, dù ở trên trời hay dưới đất, là điều khác biệt
giữa sự kiện sống cho chính mình hay cho kẻ khác, giữa sự vị kỷ hay vị
tha, giữa sự ấu trĩ hay đã trưởng thành. Chính người thu thuế, chứ
không phải người Pharisêu đã đi về nhà được công chính hoá trước mặt
Thiên Chúa.
Có
một câu chuyện nói về một cậu bé đi xem lễ sáng sớm Chúa nhật. Mẹ cậu
cho cậu hai đồng tiền bằng bạc và nói: “Một đồng cho con, còn đồng kia
con dâng cho Chúa,” tức là bỏ trong giỏ khi thu tiền trong nhà thờ. Cậu
bé cầm chặt hai đồng tiền trong nắm tay, khi bắt đầu đi đến nhà thờ.
Trong khi băng qua đường, cậu bé vấp ngã trượt chân và té. Tự nhiên
theo bản năng, cậu bé mở tay ra để chống đỡ cho khỏi bị ngã và hai đồng
tiền vuột khỏi tay cậu. Một đồng lăn tới nằm ở lề đường, còn đồng kia
lăn xuống đường mương. Cậu nhặt đồng tiền ở lề đường lên và nhìn xuống
đường mương.
Đột
nhiên một cuộc chiến đấu dữ dội nổi lên bên trong con người của cậu.
Sau một lúc do dự, cậu đút nhanh đồng tiền nhặt được vào túi, nhìn lên
trời và nói: “Chúa ôi, con rất lấy làm buồn, đồng tiền của Chúa nằm dưới
đường mương rồi!”
Không
biết câu chuyện đó có xác thực không? Nhưng cũng có thể lắm. Tất cả
đều tùy thuộc vào “cái tôi” và có thể trở thành điển hình cho toàn bộ
việc tiếp cận của chúng ta với Thiên Chúa. “Tôi”, chỉ “tôi” thôi, luôn
luôn là “tôi” và không ai khác. Một chân lý chứa đựng nhiều điều trong
câu chuyện có tính cách bông đùa đó!
Người
thu thuế “đã hiểu điều đó một cách đứng đắn.” Việc tiếp cận của ông
với Thiên Chúa là lương thiện, khiêm tốn và được công chính hoá. Giờ
đây sự tương quan giữa ông với Đấng Tạo Hoá được trực tiếp, thẳng tắp và
một cuộc sống mới đã bắt đầu đối với ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét