Nhiều người ngoài
Kitô giáo cảm thấy sợ khi vào nhà thờ, nhìn lên thánh giá, thấy một
người bị đóng đinh, máu chảy đầm đìa. Tại sao lại thờ một người khủng
khiếp như vậy? Một số nơi đã đặt tượng Chúa Phục Sinh trên thánh giá.
Hẳn nhà thờ sẽ tươi hơn, ít gây sốc hơn, mầu nhiệm phục sinh được nổi
bật hơn... Nhưng chúng ta vẫn không được quên Chúa chịu đóng đinh.
Không có cái chết ấy thì cũng chẳng có ơn cứu độ. Không có thánh giá
thì cũng chẳng có phục sinh.
Khi suy tôn thánh
giá, chúng ta không suy tôn hai thanh gỗ xếp hình chữ thập. Chúng ta
suy tôn chính Ðấng đi đóng đinh vào thánh giá. Ngài là Ðấng vô tội, là
Con Thiên Chúa làm người, là “Ðấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi”
(Gl 2, 20). Chúng ta cũng không suy tôn đau khổ và cái chết, nhưng
chúng ta suy tôn Tình Yêu: Tình Yêu của Cha dám trao cho thế gian người
Con Một, Tình Yêu của Con dám sống hết mình cho Cha và anh em. Ðau khổ
và cái chết là cái giá phải trả cho một tình yêu.
Tình
yêu lớn nhất là tình yêu hiến mạng. Thập giá là một thất bại của Tình
Yêu. Quà tặng của Cha bị loài người từ khước: Người Con yêu dấu bị làm
nhục và đóng đinh. Quà tặng của Con bị loài người rẻ rúng: Con chẳng
đáng giá bằng tên sát nhân Baraba. Thiên Chúa thất bại vì Ngài khiêm
tốn. Ngài để cho con người có tự do chối từ. Ngài đau đớn lặng thinh
khi Con Ngài hấp hối... Nhưng thập giá lại là một thành công của Tình
Yêu.
Nơi thập giá, tội ác
con người lên đến cao điểm. Cũng nơi thập giá, Tình Yêu Thiên Chúa lên
đến tột cùng. Và Tình Yêu đã thắng tội ác, sự sống thắng sự chết, ánh
sáng thắng bóng tối, tha thứ thắng hận thù. Cha không đưa Ðức Giêsu
xuống khỏi thập giá, nhưng đưa Ngài ra khỏi nấm mồ hiu quạnh. Thất bại
của thập giá đã biến thành chiến thắng. Thập giá trở thành Thánh Giá
đem lại sự sống đời đời.
Thánh Giá đã trở nên biểu tượng của Kitô giáo. Thánh Giá
có mặt cả trên nến phục sinh. Thánh Giá ở trên thân xác ta, mỗi lần ta
làm dấu, nhưng Thánh Giá còn ở với người Kitô hữu suốt đời: “Ai muốn
theo Tôi hãy vác thánh giá mình mà theo Tôi”.
Ðừng sợ hãi tránh né dù đau đớn xót xa. Ðừng kéo lê, bạn
sẽ thấy thánh giá nhẹ hơn và sinh trái. Hãy hôn kính Thánh Giá của
mình, của quê hương, của Giáo Hội, dù chúng ta chẳng bao giờ hiểu hết
được mầu nhiệm. Ước gì chúng ta thấy được ý nghĩa của khổ đau nhờ tin
tưởng nhìn lên Thánh Giá Chúa Giêsu.
***********************************************
Lạy
Cha, xin ban cho con điều khó hơn cả, đó là ơn nhận ra Thánh Giá của
Con Cha trong mọi nỗi khổ đau của đời con, và ơn bước theo Con Cha trên
đường Thánh Giá, bao lâu tuỳ ý Cha định liệu.
Xin
đừng để con trở nên chua chát nhưng được trưởng thành nhờ đón nhận đau
khổ với sự kiên nhẫn, quảng đại, nhân từ và lòng khát khao nóng bỏng có
ngày sẽ được ở nơi không còn khổ đau. Ngày đó, Cha sẽ lau khô mọi giọt
lệ của những người đã yêu mến Cha, đã tin vào tình yêu Cha giữa nỗi
thống khổ, tin vào ánh sáng của Cha giữa đêm đen.
Nhờ
Cha, ước gì đau khổ của con nói lên lòng tin của con vào những lời hứa
của Cha, lòng cậy của con vào tình yêu trung tín của Cha, và lòng mến mà
con dành cho Cha. Lạy Cha, xin cho con yêu Cha hơn yêu bản thân, và
yêu Cha chỉ vì Cha, chứ không mong phần thưởng. Ước gì Thánh Giá trở
nên mẫu gương cho con, là ánh sáng cho đêm tăm tối, nhờ đó con không còn
coi khổ đau như một tai họa hay một điều vô lý, nhưng như một dấu chỉ
cho thấy con đang thuộc về Cha mãi mãi.
(Karl Rahner)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét