Người cha trả lời: Đúng đó con, quy luật
cuộc đời là thế! Hễ “gieo gì thì gặt nấy”. Trồng cây cam thì sẽ ra trái
cam. Trồng cây quýt thì ra trái quýt. Quy luật là nhất định, không thay
đổi. Chúng ta đều biết những điều như: không học bài thì không thi đậu,
không biết giữ sức khỏe thì sẽ sinh bệnh, biết siêng năng làm việc thì
sẽ thành công trong sự nghiệp, làm việc tốt thì có nhiều bạn bè trợ giúp
khi hoạn nạn v.v …
Vâng, ai cũng muốn nhận những cái hay cái
tốt về mình. Ai cũng muốn gặt hái thành công. Nhưng những điều ấy không
bao giờ tự dưng có mà là kết quả của những nỗ lực, gắng sức vun trồng.
Ai cũng muốn được cuộc đời đãi ngộ vinh quang hạnh phúc, nhưng muốn được
nó phải trải qua hy sinh đau khổ mới đạt được vinh quang. Ai cũng muốn
được người khác quý mến, nhưng có mấy ai dám chịu thiệt thòi để trồng
cây phúc để đời về sau?
Chuyện xưa kề rằng: Mạnh Thường Quân nhà
giàu, cho vay mượn nhiều. Một hôm ông sai Phùng Nguyên sang đất Tiết đòi
nợ. Khi đi, Phùng Nguyên hỏi :
- Ngài có định mua gì về không ?
- Xem thứ gì nhà ta chưa có thì mua.
Khi đến đất Tiết, Phùng Nguyên cho gọi
dân tới bảo rằng : “Các ngươi nợ bao nhiêu, Mạnh Thường Quân đều cho
cả”, rồi chẳng tính gì gốc lãi, đem đống văn tự ra đốt sạch.
Khi trở về, Phùng Nguyên nói với Mạnh Thường Quân rằng :
- Nhà Ngài không thiếu thứ gì, có lẽ chỉ thiếu ơn nghĩa. Tôi đã trộm phép mua ở đất Tiết cho Ngài rồi. Tôi chắc là đẹp ý Ngài.
Về sau, Mạnh Thường Quân bị bãi quan, về ở
đất Tiết. Dân ở đây nhớ ơn xưa ra đón rước đầy đường. Mạnh thường Quân
ngoảnh lại bảo Phùng Nguyên :
“Đó hẳn là cái ơn nghĩa mà ông đã mua cho tôi ngày trước ?”
Mạnh Thường Quân đã biết mua cây phúc khi
ông xóa nợ cho dân. Ông biết thân phận của mình “quan nhất thời dân vạn
đại” nên đã biết mua cây phúc để phòng khi “sa cơ thất thế”. Có thể nói
ông là một quản gia khôn ngoan, biết dùng của cải để mua lấy bạn bè, để
lấy phúc cho mình về sau. Và ông đã có một kết cục tốt đẹp khi ông bỏ
quan trở về thường dân lại được nhiều người thương mến đón rước. Đó là
quy luật cuộc đời. Có gieo có gặt. Cuộc đời con người muốn có bạn bè
giúp đỡ, chia sẻ khi hoạn nạn thì cũng phải quảng đại dấn thân cho anh
em trong hoàn cảnh và khả năng của mình. Có như vậy chúng ta mới có bạn
bè trong lúc nguy nan.
Là người ky-tô hữu chúng ta còn tin có
thưởng phạt đời sau. Công hay tội tùy thuộc vào cách sống của chúng ta
hôm nay. Thiên Chúa yêu thương nên ban cho chúng ta trông coi gia sản
của Người. Ngài muốn chúng ta biết sử dụng gia sản cách khôn ngoan chính
là làm phúc cho kẻ khác. Chúa không cho chúng ta chức vụ để “ăn trên
ngồi trốc” thiên hạ. Chúa không cho chúng ta tài năng để vun quén cho
bản thân. Chúa cũng không cho chúng ta sự giầu có để tích lũy cho riêng
mình. Chúa trao cho chúng ta chức vụ, tài năng, sự giầu có để ta hành
động cho Thiên Chúa. Điều mà Chúa muốn nơi chúng ta là làm giầu có trước
mặt Chúa bằng công đức của mình. Chúa cho mỗi người một công việc tùy
theo khả năng của chúng ta, và Ngài mong muốn chúng ta biết chu toàn một
cách chu đáo.
Lời Chúa hôm nay nhắc chúng ta là những
quản gia của Thiên Chúa. Hãy biết sống trung tín trong bổn phận của
mình. Đừng biếng nhác. Đừng mê ngủ trong tội lỗi đam mê. Hãy siêng năng
làm việc để sinh lợi những nén bạc Chúa trao. Mỗi người chúng ta đều
phải trả lẽ trước mặt Chúa về những việc chúng ta làm và những việc đáng
lý phải làm mà chúng ta đã từ chối bỏ qua.
Xin Chúa cho chúng ta luôn là những quản
lý trung tin trong bổn phận của mình và hoàn thành tốt trách nhiệm đời
mình theo như thánh ý Thiên Chúa. Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét