Trên bờ biển nọ có một chiếc
thuyền cứu hộ, vì có nhiều người bị vùi xác dưới biển sâu, cho nên có một vài
người địa phương nhiệt tình làm một trạm sơ sài để cứu người. Nhân viên cứu hộ
đứng trên trạm để quan sát, ai ai cũng có sự nhiệt thành làm việc thiện, họ dựa
vào kỹ thuật bơi lội của mình nên cứu được nhiều sinh mạng vô giá, và cái trạm
cứu người này dần dần nổi tiếng khắp nơi.
Tiếng lành đồn xa, có rất nhiều người hăng hái bỏ ra thời gian, tiền bạc và tặng phẩm để trang bị cho trạm cứu người này, và đào tạo thêm nhiều nhân viên cứu hộ; trạm cứu hộ sơ sài ấy phút chốc đã thay đổi bộ mặt và trở thành một tòa lầu lớn được trang bị hoàn thiện và hùng vĩ.
Mọi người đều đến nơi ấy để tổ chức các cuộc hội họp và tiệc tùng, dần dần trạm cứu hộ biến thành một câu lạc bộ, hoạt động buôn bán làm ăn và sự nghiệp ngày càng phát triển, nhưng hoạt động cứu hộ thì ngày càng tàn lụi.
Thuyền cứu nạn vẫn không ngừng phát triển, nhưng thật đáng tiếc vì không còn mấy người quan tâm đến nó nữa.
(Ngôn ngữ kỳ diệu của tâm hồn)
Suy tư:
Có rất nhiều người khi mới bước chân vào đời thì vạch ra một đường đi cho mình rất là lý tưởng, rất là cao quý.
Nhưng trong khi cật lực làm việc và thành công, thì lại vô tình quên mất đi lý tưởng cao đẹp của mình:
- Có người muốn làm linh mục để truyền giáo, nên cố gắng học hành cho tốt, đến khi tốt nghiệp thành đạt thì lý tưởng làm linh mục đã không còn nữa, vì những cám dỗ của vật chất.
- Có người muốn trở thành bác sĩ hết mình vì bệnh nhân, nhưng khi đỗ đạt thành bác sĩ thì quên mất lý tưởng phục vụ bệnh nhân nghèo, vì những món tiền béo mập của những bệnh nhân giàu có.
- Có người muốn trở thành một quan tòa chí công vô tư nên đã nỗ lực học hành và đào luyện nhân cách, nhưng khi làm quan án thì lý tưởng chí công vô tư chạy mất tiêu, bởi vì có những món tiền “lót tay” làm cho lý tưởng phục vụ chí công vô tư của họ như khói lam chiều tan biến trên không...
Lý tưởng ban đầu rất mạnh và rất đẹp, nhưng rất ít người đi trọn lý tưởng của mình vì họ không đặt mình trong tay Chúa, vì họ không cầu xin cho được ơn bền đỗ dù cho gặp những hoàn cảnh bất lợi.
Và điều quan trọng nhất làm cho họ đánh mất đi lý tưởng cao đẹp ban đầu của mình, đó là họ không đem lý tưởng của mình để bàn hỏi với Thiên Chúa, tức là cầu nguyện...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư
----------------
http://www.vietcatholic.net
http://www.vietcatholic.net/nhantai
http://nhantai.info
Tiếng lành đồn xa, có rất nhiều người hăng hái bỏ ra thời gian, tiền bạc và tặng phẩm để trang bị cho trạm cứu người này, và đào tạo thêm nhiều nhân viên cứu hộ; trạm cứu hộ sơ sài ấy phút chốc đã thay đổi bộ mặt và trở thành một tòa lầu lớn được trang bị hoàn thiện và hùng vĩ.
Mọi người đều đến nơi ấy để tổ chức các cuộc hội họp và tiệc tùng, dần dần trạm cứu hộ biến thành một câu lạc bộ, hoạt động buôn bán làm ăn và sự nghiệp ngày càng phát triển, nhưng hoạt động cứu hộ thì ngày càng tàn lụi.
Thuyền cứu nạn vẫn không ngừng phát triển, nhưng thật đáng tiếc vì không còn mấy người quan tâm đến nó nữa.
(Ngôn ngữ kỳ diệu của tâm hồn)
Suy tư:
Có rất nhiều người khi mới bước chân vào đời thì vạch ra một đường đi cho mình rất là lý tưởng, rất là cao quý.
Nhưng trong khi cật lực làm việc và thành công, thì lại vô tình quên mất đi lý tưởng cao đẹp của mình:
- Có người muốn làm linh mục để truyền giáo, nên cố gắng học hành cho tốt, đến khi tốt nghiệp thành đạt thì lý tưởng làm linh mục đã không còn nữa, vì những cám dỗ của vật chất.
- Có người muốn trở thành bác sĩ hết mình vì bệnh nhân, nhưng khi đỗ đạt thành bác sĩ thì quên mất lý tưởng phục vụ bệnh nhân nghèo, vì những món tiền béo mập của những bệnh nhân giàu có.
- Có người muốn trở thành một quan tòa chí công vô tư nên đã nỗ lực học hành và đào luyện nhân cách, nhưng khi làm quan án thì lý tưởng chí công vô tư chạy mất tiêu, bởi vì có những món tiền “lót tay” làm cho lý tưởng phục vụ chí công vô tư của họ như khói lam chiều tan biến trên không...
Lý tưởng ban đầu rất mạnh và rất đẹp, nhưng rất ít người đi trọn lý tưởng của mình vì họ không đặt mình trong tay Chúa, vì họ không cầu xin cho được ơn bền đỗ dù cho gặp những hoàn cảnh bất lợi.
Và điều quan trọng nhất làm cho họ đánh mất đi lý tưởng cao đẹp ban đầu của mình, đó là họ không đem lý tưởng của mình để bàn hỏi với Thiên Chúa, tức là cầu nguyện...
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư
----------------
http://www.vietcatholic.net
http://www.vietcatholic.net/nhantai
http://nhantai.info
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét