Năm 16 tuổi, Einstein thích chơi
cùng những đứa trẻ ham chơi, không thích học hành. Vì thế mà việc học hành của
cậu ngày càng kém, thậm chí còn phải thi lại.
Một buổi sáng chủ nhật, Einstein
chuẩn bị cầm cần câu đi câu với đám trẻ đó thì bị bố ngăn lại và nói:
- Con trai, suốt ngày con chỉ biết ham chơi, vẫn còn vài môn phải thi lại. Bố mẹ rất lo cho tương lai của con.
Einstein thản nhiên đáp lại bố:
- Chẳng có gì đáng lo cả. Bố thấy đấy, bọn nó cũng phải thi lại, chẳng phải vẫn suốt ngày đi chơi đó sao?
Bố ân cần nói với Einstein:
- Con trai, con không được nghĩ như thế.
Bố kể cho con nghe 1 câu chuyện ngụ ngôn nhé.
- Con trai, suốt ngày con chỉ biết ham chơi, vẫn còn vài môn phải thi lại. Bố mẹ rất lo cho tương lai của con.
Einstein thản nhiên đáp lại bố:
- Chẳng có gì đáng lo cả. Bố thấy đấy, bọn nó cũng phải thi lại, chẳng phải vẫn suốt ngày đi chơi đó sao?
Bố ân cần nói với Einstein:
- Con trai, con không được nghĩ như thế.
Bố kể cho con nghe 1 câu chuyện ngụ ngôn nhé.
Có hai chú mèo nhỏ chơi đùa cạnh
ống khói. Vì không cẩn thận nên cả hai đều rơi xuống ống khói, khó khăn lắm mới
bò ra ngoài được. Hai chú mèo nhìn nhau, một chú mèo nhem nhuốc bụi khói, còn
chú mèo kia thì lại rất sạch sẽ. Chú mèo mặt sạch sẽ nhìn chú mèo mặt dính đầy
bụi khói tưởng rằng mặt mình cũng bẩn nên vội vàng chạy đi rửa mặt. Còn chú mèo
mặt dính đầy bụi kia tưởng mình cũng sạch nên chạy đến chỗ khác chơi. Những con
vật khác nhìn thấy đều bỏ chạy tán loạn, tưởng rằng nhìn thấy yêu quái. Con
trai, chúng ta không nên coi người khác là chiếc gương của mình, chỉ có mình mới
là chiếc gương của chính mình mà thôi.
Sau khi nghe bố kể câu chuyện,
Einstein xấu hổ đặt cần câu xuống, quay về phòng đọc sách.
Einstein xấu hổ đặt cần câu xuống, quay về phòng đọc sách.
(sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét