Đức Maria là người phàm duy nhất
được lên trời cả hồn và xác. Chẳng những thế, Người còn được tôn làm Nữ vương
trời đất. Bởi đâu mà Đức Mẹ được hưởng vinh quang cao cả như vậy? Câu chuyện
sau đây sẽ giúp chúng ta hiểu được lý do.
Ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh
kia có một bộ lạc sinh sống. Năm đó trời hạn hán không mưa nên mùa màng thất
bát, cuộc sống khổ cực. Dân bộ lạc tổ chức một buổi lễ cầu mưa. Họ cầu nguyện
rằng: “Lạy thần linh, xin chỉ cho chúng con biết chúng con đã phạm tội gì để
đáng bị trừng phạt như vậy. Và xin dạy chúng con biết phải làm gì để có mưa”.
Họ cầu nguyện như thế suốt 3 ngày nhưng trời vẫn không mưa xuống.
Khi đó những người lớn tuổi rủ
nhau lên đồi, vì họ nghĩ rằng lên đó họ sẽ nghe được tiếng trả lời của thần
linh trong các luồng gió thổi tới. Và quả thực họ đã được nghe câu trả lời:
Lý do khiến họ bị hạn hán là vì họ quá ích kỷ: bấy lâu nay họ chỉ biết khai
thác đất đai mà không ban lại cho đất cái gì để nuôi dưỡng đất. Vậy, để khỏi
bị trừng phạt thì họ phải lấy những thứ quý giá nhất trong nhà đem đốt đi
thành tro rồi rải xuống đất. Mọi người cảm tạ thần linh đã chỉ bảo và hứa sẽ
làm theo. Nhưng khi trở về nhà, nhìn những đồ vật quý giá thì họ lấy làm tiếc.
Vì thế, thay vì những món đồ quý, họ chỉ lấy những thứ xoàng xĩnh mà đốt. Dĩ nhiên
trời vẫn không mưa.
Trong bộ lạc có một cô bé tên
là Miriam. Cô có một con búp bê xinh xắn mà cô quý nhất trên đời. Cô bé hiểu
được lý do khiến trời không mưa là vì người ta đã tiếc không dám dâng hiến
cho thần linh những thứ quý giá nhất. Thế là cô mang con búp bê lên đồi, đốt
nó đi, vừa đốt vừa khóc. Đốt xong, cô lấy tro rải lên mặt đất, rồi ngủ thiếp
đi. Khi cô tỉnh dậy thì cả ngọn đồi đều mọc đầy hoa, những cành hoa mọc lên từ
đám tro của con búp bê mà cô bé đã đốt. Việc làm của cô bé đã khiến dân làng
hiểu ý thần linh: họ xấu hổ vì đã không dám hy sinh nghe lời thần linh như cô
bé Miriam. Thế là ai nấy về nhà lấy tất cả những thứ quý giá nhất đem đốt.
Ngay sau đó thì trời đổ mưa. Mọi người tung hô cô bé Miriam như một vị anh
hùng đã cứu sống cả bộ lạc.
Câu chuyện trên chỉ là truyền
thuyết và có thể là hư cấu. Nhưng nó giúp chúng ta hiểu được ý nghĩa của ngày
lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời. Cô bé trong câu chuyện tên là Miriam, cũng giống
tên Đức Mẹ Maria; Cô bé Miriam được thần linh tôn vinh bằng cách cho bông hoa
trổ đầy trên ngọn đồi nơi cô bé ngủ, cô cũng được dân làng tôn vinh như vị cứu
tinh của bộ lạc là vì cô đã dám hy sinh món đồ chơi mà cô quý nhất trên đời.
Đức Maria cũng thế, Người được tôn vinh làm Nữ vương trời đất và được lên trời
cả hồn và xác là vì Mẹ đã hy sinh tất cả cho Chúa: Chúa muốn gì Mẹ cũng vâng
theo: (1) Mẹ muốn sống cuộc đời đồng trinh, nhưng khi Thiên Chúa muốn Mẹ thụ
thai sinh hạ Chúa Giêsu, Mẹ đã thưa “Xin Vâng”; (2) Chúa Giêsu là người con
duy nhất của Mẹ, là nguồn hạnh phúc của Mẹ trong gia đình và là nơi nương tựa
của Mẹ trong tuổi già, nhưng vì Thiên Chúa muốn nên Mẹ cũng sẵn sàng hy sinh
để Chúa Giêsu ra đi rao giảng Tin Mừng và chịu nạn chịu chết trên Thánh giá để
chuộc tội cho nhân loại. Đúng như lời bà Êlisabét nói, Đức Mẹ có phúc hơn tất
cả mọi người vì Đức Mẹ luôn làm theo ý Chúa, luôn “xin vâng” với Chúa.
Gương Đức mẹ dạy chúng ta 2 điều:
(1) Chúng ta thường nghĩ rằng hạnh phúc là do “được”, có được những gì mình
mong muốn. Đúng vậy. Nhưng hạnh phúc cũng còn do hy sinh, do dám cho đi, cho
đi những gì mình tha thiết nhất. Có khi hạnh phúc bởi cho đi còn sâu đậm và
cao cả hơn hạnh phúc do nhận được; (2) Đặc biệt trong tương quan giữa chúng
ta với Chúa, chúng ta thường chỉ xin Chúa ban cho chúng ta, khi thì xin điều
này khi thì xin điều khác, chỉ xin và xin, chỉ nhận và nhận. Ít khi chúng ta
cho Chúa, hy sinh vì Chúa. Thực ra Chúa không cần chúng ta cho Ngài điều gì cả.
Những thứ mà chúng ta cho Chúa cũng chẳng đáng gì cả. Nhưng những thứ nhỏ bé
mà chúng ta cho Chúa như thế chứng tỏ tấm lòng của chúng ta đối với Chúa. Và
để đáp lại, Chúa sẽ ban lại cho ta gấp bội.
LM. Carolô Hồ Bặc Xái
Lạy Cha, chúng con cảm tạ Cha,
Ðấng tạo thành trời đất,
Ðã tỏ hiện cho những kẻ khiêm nhu bé mọn. Chúng con cảm tạ Cha đã muốn giao ước với loài người. Cha đã yêu thương chúng con trước một cách nhưng-không,
Khi đoái đến một dân tộc mà
Cha gọi là "dân nhỏ bé nhất trong muôn dân".
Tại một thôn xóm vô danh nhất trên miền Ðất Hứa, Trong số những thiếu nữ vô danh nhất của Ít-ra-en, Cha đã chọn một cô gái làm Mẹ Chúa Giê-su,
Một cô gái được chúc phúc hơn
mọi cô gái,
Một thiếu nữ đã đáp ứng được mọi ân sủng của Cha. Ðối với muôn thế hệ, Ðức Ma-ri-a đã trở nên gương sáng phục vụ và khó nghèo cho Hội Thánh.
Vâng, lạy Cha, chúng con cảm tạ
Cha
Ðã gầy dựng nên Ðức Trinh Nữ Ma-ri-a trong số những kẻ bé mọn. Cha muốn rằng bởi Mẹ mà Chúa Con trở thành người trong nhân loại, Kết hiệp chúng con với Cha trong Chúa Thánh Thần.
Robert Guelluy
|
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014
VINH QUANG CỦA ĐỨC MẸ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét