Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Thứ Sáu Tuần 20 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Eze 37:1-14; Mt
22:34-40
1/ Bài đọc I: 1 Tay ĐỨC
CHÚA đặt trên tôi. ĐỨC CHÚA dùng thần khí đem tôi ra, đặt tôi giữa thung lũng;
thung lũng ấy đầy xương cốt.
2 Người đưa tôi đi ngang,
đi dọc giữa chúng. Những xương ấy nằm la liệt trên mặt thung lũng và đã khô
đét.
3 Người bảo tôi: "Hỡi
con người, liệu các xương này có hồi sinh được không?" Tôi thưa: "Lạy
ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng, chính Ngài mới biết điều đó."
4 Bấy giờ, Người bảo tôi:
"Ngươi hãy tuyên sấm trên các xương ấy; ngươi hãy bảo chúng: Các xương khô
kia ơi, hãy nghe lời ĐỨC CHÚA.
5 ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng
phán thế này với các xương ấy: Đây Ta sắp cho thần khí nhập vào các ngươi và
các ngươi sẽ được sống.
6 Ta sẽ đặt gân trên các
ngươi, sẽ khiến thịt mọc trên các ngươi, sẽ trải da bọc lấy các ngươi. Ta sẽ đặt
thần khí vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được sống. Bấy giờ, các ngươi sẽ
nhận biết chính Ta là ĐỨC CHÚA."
7 Tôi đã tuyên sấm như tôi
được lệnh. Vậy có tiếng động khi tôi đang tuyên sấm; có sự rung chuyển và các
xương xích lại gần, ăn khớp với nhau.
8 Tôi nhìn thì thấy trên
chúng đã có gân; thịt đã mọc lên và da đã trải ra ở bên trên, nhưng thần khí
chưa có ở nơi chúng.
9 Người lại bảo tôi:
"Ngươi hãy tuyên sấm gọi thần khí; tuyên sấm đi, hỡi con người! Ngươi hãy
nói với thần khí: ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phán thế này: Từ bốn phương trời, hỡi
thần khí, hãy đến thổi vào những người đã chết này cho chúng được hồi
sinh."
10 Tôi tuyên sấm như Người
đã truyền cho tôi. Thần khí liền nhập vào những người đã chết; chúng được hồi
sinh và đứng thẳng lên: Đó là cả một đạo quân lớn, đông vô kể.
11 Bấy giờ, Người phán với
tôi: Hỡi con người, các xương đó chính là toàn thể nhà Ít-ra-en. Này chúng vẫn
nói: "Xương cốt chúng tôi đã khô, hy vọng của chúng tôi đã tiêu tan, chúng
tôi đã rồi đời!"
12 Chính vì thế, ngươi hãy
tuyên sấm, hãy nói với chúng: ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phán như sau: Hỡi dân Ta,
này chính Ta mở huyệt cho các ngươi, Ta sẽ đưa các ngươi lên khỏi huyệt và đem
các ngươi về đất Ít-ra-en.
13 Các ngươi sẽ nhận biết
chính Ta là ĐỨC CHÚA, khi Ta mở huyệt cho các ngươi và đưa các ngươi lên khỏi huyệt,
hỡi dân Ta.
14 Ta sẽ đặt thần khí của
Ta vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được hồi sinh. Ta sẽ cho các ngươi định
cư trên đất của các ngươi. Bấy giờ, các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là ĐỨC
CHÚA, Ta đã phán là Ta làm. Đó là sấm ngôn của ĐỨC CHÚA.
2/ Phúc Âm: 34 Khi
nghe tin Đức Giê-su đã làm cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người
Pha-ri-sêu họp nhau lại. 35 Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức
Giê-su để thử Người rằng: 36 "Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê,
điều răn nào là điều răn trọng nhất?"
37 Đức Giê-su đáp:
"Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn
và hết trí khôn ngươi.
38 Đó là điều răn quan trọng
nhất và điều răn thứ nhất.
39 Còn điều răn thứ hai,
cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. 40 Tất
cả Luật Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy."
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mến Chúa, yêu
người.
“Mến Chúa, yêu người” là hai giới
răn quan trọng nhất và là nền tảng của Đạo. Vì vi phạm hai giới răn này mà người
Do-thái đã bị lưu đày xa quê hương; nhưng cũng chính vì hai giới răn này như thần
khí đã giúp họ có cơ hội trở về dựng lại Đền Thờ và quê hương của họ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thị kiến những bộ
xương khô.
Điều đầu tiên chúng ta cần nhấn
mạnh: thị kiến này có ý nói tới ngày giải phóng của những người Do-thái khỏi cảnh
nô lệ lưu đày, và được trở về để tái thiết lại Đền Thờ và quê hương. Sau này,
nhiều nhà chú giải áp dụng thị kiến vào thời Cánh Chung khi Thiên Chúa sẽ làm
cho tất cả các kẻ chết được sống lại trước khi phán xét họ.
Không điều gì là không thể đối với
Đức Chúa: Sống trong cảnh lưu đày, người Do-thái hầu như ngã lòng trông cậy, mất
hết tin tưởng ở tương lai. Họ nghĩ là sẽ không bao giờ có ngày hồi hương vì
Thiên Chúa đã bỏ quên họ. Qua những gì tiên tri thấy được hôm nay, Thiên Chúa sẽ
cho dân có ngày về. Những người Do-thái nơi lưu đày được ví như những bộ xương
khô, đã chết cả về phần xác (khổ cực vì lưu đày) lẫn phần hồn (không còn hy vọng
gì để sống). Khi Thiên Chúa hỏi tiên tri: "Hỡi con người, liệu các xương
này có hồi sinh được không?" Tiên tri vững tin Thiên Chúa uy quyền làm
chuyện đó nên ông thưa: "Lạy Đức Chúa là Chúa Thượng, chính Ngài mới biết
điều đó."
Chúa muốn dùng con người làm những
chuyện ấy nên Ngài nói với ông: "Ngươi hãy tuyên sấm trên các xương ấy;
ngươi hãy bảo chúng: Các xương khô kia ơi, hãy nghe lời Đức Chúa. Đây Ta sắp
cho thần khí nhập vào các ngươi và các ngươi sẽ được sống. Ta sẽ đặt gân trên
các ngươi, sẽ khiến thịt mọc trên các ngươi, sẽ trải da bọc lấy các ngươi. Ta sẽ
đặt thần khí vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được sống. Bấy giờ, các ngươi
sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa." Tôi đã tuyên sấm như tôi được lệnh. Vậy
có tiếng động khi tôi đang tuyên sấm; có sự rung chuyển và các xương xích lại gần,
ăn khớp với nhau. Tôi nhìn thì thấy trên chúng đã có gân; thịt đã mọc lên và da
đã trải ra ở bên trên, nhưng thần khí chưa có ở nơi chúng.
Giống như biến cố Chúa dựng nên
con người trong Sách Khởi Nguyên: sau khi Chúa lấy bùn đất tạo nên con người,
Chúa thổi sinh khí và làm cho con người trở nên sinh vật sống động (Gen 2:7).
Thị kiến Ezekiel nhìn thấy cũng vậy: tuy đã có thân thể nhưng vẫn chưa có thần
khí nên chưa “sống” được. Người lại bảo tôi: "Ngươi hãy tuyên sấm gọi thần
khí; tuyên sấm đi, hỡi con người! Ngươi hãy nói với thần khí: Đức Chúa là Chúa
Thượng phán thế này: Từ bốn phương trời, hỡi thần khí, hãy đến thổi vào những
người đã chết này cho chúng được hồi sinh." Tôi tuyên sấm như Người đã
truyền cho tôi. Thần khí liền nhập vào những người đã chết; chúng được hồi sinh
và đứng thẳng lên: Đó là cả một đạo quân lớn, đông vô kể.
Thiên Chúa cho tiên tri biết ý
nghĩa của thị kiến: Các xương đó chính là toàn thể nhàIsrael. Này chúng vẫn
nói: "Xương cốt chúng tôi đã khô, hy vọng của chúng tôi đã tiêu tan, chúng
tôi đã rồi đời!" Các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, khi Ta mở
huyệt cho các ngươi và đưa các ngươi lên khỏi huyệt, hỡi dân Ta. Ta sẽ đặt thần
khí của Ta vào trong các ngươi và các ngươi sẽ được hồi sinh. Ta sẽ cho các
ngươi định cư trên đất của các ngươi. Bấy giờ, các ngươi sẽ nhận biết chính Ta
là Đức Chúa, Ta đã phán là Ta làm. Judah và Israel thành một vương quốc thống
nhất.
2/ Phúc Âm: Giới răn quan trọng
nhất.
Pharisees là những người giữ cả
luật thành văn và luật bất thành văn (truyền thống tổ tiên). Nhiều người trong
họ là những người thông luật (scribes). Họ có rất nhiều luật, vì thế, họ có thể
không biết đâu là điều răn quan trọng nhất. Phúc Âm Marcô 12:28-34 cũng tường
thuật biến cố này, nhưng với giọng điệu thành thật vì muốn biết; trong khi
Matthêu với giọng điệu để thử thách Chúa: Khi nghe tin Đức Giêsu đã làm cho
nhóm Sadducees phải câm miệng, thì những người Pharisees họp nhau lại. Rồi một
người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giêsu để thử Người rằng: "Thưa Thầy,
trong sách Luật Moses, điều răn nào là điều răn trọng nhất?"
Câu trả lời của Chúa Giêsu, tuy
chỉ vỏn vẹn trong ba hàng, nhưng Ngài nói đã tóm tắt tất cả Luật Moses và lời dạy
của các sách Ngôn-sứ: "Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi,
hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn ngươi. Đó là điều răn quan trọng nhất và
điều răn thứ nhất. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là: ngươi phải
yêu người thân cận như chính mình. Tất cả Luật Moses và các sách ngôn sứ đều tuỳ
thuộc vào hai điều răn ấy."
Xem xét cẩn thận hai điều răn
này, chúng ta nhận ra những điểm sau đây: (1) Cả hai điều răn đều dùng động từ
yêu “ágapan.” Đây là cốt lõi của đạo, đạo của Thiên Chúa là đạo yêu thương: yêu
Thiên Chúa và yêu tha nhân. Động từ này được dùng cách riêng trong Tân Ước mà
thôi. Phải yêu thương tha nhân bằng tình yêu của Thiên Chúa. (2) Ba điều đầu
tiên của Thập Giới liên quan đến Thiên Chúa được Chúa Giêsu tóm gọn lại trong
điều răn thứ nhất ở đây. Bảy điều sau của Thập Giới liên quan đến tha nhân cũng
được Chúa Giêsu tóm gọn lại trong giới răn thứ hai “ngươi phải yêu người thân cận
như chính mình.” (3) Trong Cựu Ước cũng đã có 2 điều răn này: Điều răn kính mến
Chúa (Deut 6:5) còn được gọi là Shema, giới luật căn bản và quan trọng nhất của
người Do-thái. Điều răn thứ hai (Lev 19:18) đòi yêu người như chính mình. Chúa
Giêsu đã nhặt ra và tổng hợp lại thành hai điều răn quan trọng nhất của đạo.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Không có điều gì không thể đối
với Thiên Chúa: Nếu Chúa đã phân tán người Do-thái làm nô lệ khắp nơi, Ngài
cũng có thể tìm cách cho họ trở về. Nếu Chúa đã thổi sinh khí để dựng nên con
người, Ngài cũng có thể thổi sinh khí làm con người sống lại.
- Không có điều gì là không thể đối
với con người nếu chúng ta biết giữ cẩn thận ai điều răn quan trọng Chúa truyền
hôm nay; vì những gì chúng ta không thể làm được, Chúa sẽ giúp chúng ta làm như
Ngài đã giúp tiên tri Ezekiel hôm nay.
- Có quá nhiều luật lệ làm con
người lẫn lộn: không phân biệt được đâu là điều chính đâu là điều phụ; không biết
được điều gì quan trọng, điều gì không quan trọng. Câu trả lời của Chúa Giêsu
hôm nay giúp chúng ta nhận thức rõ: “Mến Chúa, yêu người” là hai giới răn quan
trọng nhất và là nền tảng của Đạo. Khi có xung đột giữa các chọn lựa trong đời
sống, hai giới răn quan trọng này sẽ giúp chúng ta biết lựa chọn làm sao cho
đúng thứ tự ưu tiên của cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét