CHÂN THIỆN MỸ MẾN CHÀO CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Khiêm tốn khi cầu nguyện.



"Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên." (Lc 18,14)

PVL (27/10/2013) – Lời Chúa, Chúa Nhật XXX Thường Niên – Năm C, trích Tin Mừng Lc 18,9-14 xoay quanh giáo huấn của Chúa Giêsu về thái độ cầu nguyện trong đền thờ: Một người Pharisêu đứng thẳng giữa đền thờ, mắt nhìn lên, tự chỉ vào ngực mình và khoe khoang công trạng với Thiên Chúa; còn người thu thuế thì ngược lại, đứng đằng xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng : “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.”
Rõ ràng, Chúa Giêsu đề cao thái độ cầu nguyện của người thu thuế hơn là đề cao thái độ cầu nguyện của người Pharisêu do Chúa nhìn vào tâm hồn chứ không nhìn vào hiện tượng bên ngoài. Có lẽ nhiều khi tôi cũng đánh giá tha nhân dựa vào hiện tượng hơn là cảm thông với nỗi niềm trong thâm tâm họ. Câu chuyện sau đây cũng đánh động tôi về cách nhìn người khác:
Ngày kia, Khổng tử dẫn học trò từ nước Lỗ sang nước Tề. Trong đám học trò có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai môn sinh được Khổng Tử sủng ái nhất. Thời Đông Chu, loạn lạc khắp nơi khiến dân chúng lâm cảnh lầm than đói khổ. Thầy trò Khổng Tử cũng có nhiều ngày nhịn đói cầm hơi.
Ngày đầu tiên khi đến đất Tề, Khổng Tử và các môn sinh được một người giàu có biếu cho một ít gạo. Khổng Tử liền phân công : Tử Lộ và một số môn sinh khác vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi đảm nhận việc nấu cơm.
Đang khi nằm đọc sách ở nhà trên, Khổng Tử bỗng nghe tiếng động ở nhà bếp, nhìn xuống, người bắt gặp Nhan hồi đang mở vung xới cơm cho vào tay nắm lại từng nắm nhỏ rồi từ từ đưa vào miệng. Thấy cảnh học trò đang ăn vụng, Khổng Tử nhìn lên trời than thở : "Người học trò tín cẩn nhất của ta lại là kẻ ăn vụng ?" Khi tử Lộ và các môn sinh khác trở về thì nồi cơm cũng vừa chín. Khổng Tử cho tập họp tất cả lại và nói :
- Bữa cơm đầu tiên này trên đất Tề làm cho thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương. Thầy nhớ đến cha mẹ, cho nên muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ, các con nghĩ có nên không ? Nhưng liệu nồi cơm này có sạch chăng ?
Nhan Hồi liền chắp tay thưa :
- Dạ thưa Thầy, nồi cơm này không được sạch. Khi cơm vừa chín, con mở vung ra xem thử, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng bụi trần rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm, con đã nhanh tay đậy nồi cơm lại nhưng không kịp. Sau đó, con định xới lớp cơm bẩn vất di, nhưng nghĩ rằng cơm ít mà anh em lại đông, nên con đã ăn phần cơm ấy. Thưa Thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi.
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử lại ngẩng mặt lên trời mà than rằng :
- Chao ôi ! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật. Suýt nữa Khổng Tử này đã trở thành kẻ hồ đồ !

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con siêng năng cầu nguyện, tâm sự với Chúa bằng chính con tim, cuộc sống con dẫu rằng con yếu đuối, tội lỗi, sa đi ngã lại nhiều phen. Thật sự con chẳng có công trạng gì trước mặt Chúa ngoại trừ tội lỗi. Xin Chúa thương ban cho con luôn qui hướng về Chúa, luôn kính tin, thờ phượng Chúa, vì Chúa là Thiên Chúa cứu độ con. Amen.

Không có nhận xét nào: