QUA CỬA CHUYỂN TIẾP
ÐOÀN VĂN THÔNG
Chuyển qua email: phero_vinhthien@yahoo.com
Kính thưa quý vị độc giả
Khi Sống, Con Người lo đủ việc và nhất là
hết lòng chuẩn bị mọi thứ: - Nào chuẩn bị thi cử, chuẩn bị ra trường,
chuẩn bị cưới hỏi, chuẩn bị sinh con, chuẩn bị nhận việc làm, chuẩn bị
mua nhà, chuẩn bị đi du lịch, chuẩn bị đi nằm bệnh viện vân.. vân...
Nhưng có một việc rất gần gũi, thiết thực
và hệ trọng cho mỗi người thì lại không thấy ai chuẩn bị cả… Đó là chuẩn
bị lúc Lâm chung!.
Tại sao lại phải chuẩn bị lúc qua đời?
Mọi người ai cũng Chết cả, đó là chuyện tự nhiên, có gì mà phải chuẩn
bị? Nhiều người sẽ nói như thế khi nhắc tới chữ Chết.
Nhưng chính vì mọi người ai cũng phải
Chết nên cũng phải chuẩn bị - mà nên chuẩn bị kỷ hơn - Vì thật sự Chết
không phải là đơn giản như những điều ta chuẩn bị trên đời Lý do:
- Khi Chết, ta ra đi chỉ một mình đơn độc.
- Ở ngưỡng cửa Tử Sinh, vì không Chuẩn bi trước nên ta sẽ bơ vơ, ngơ ngác, lo sợ, mơ hồ không biết làm gì và tới đâu
- Rời khỏi thế gian rồi, ta sẽ đi vào
những Cõi giới khác mà ta không biết xấu tốt ra sao? Tâm thức ta lúc ấy
vô cùng bấn loạn, sợ sệt kinh hãi, hoang mang.
Vì thế khi sống ta cần biết rõ khi Chết sẽ
ra sao và chuẩn bị trước để lúc lâm chung, tâm thức ta đủ sáng suốt để
nhận định đâu là Cửa tới Cõi An lành hầu chuyển đổi một kiếp đời mới
khác… tốt đẹp hơn…
Tập sách nhỏ này được biên soạn qua các
tài liệu Kinh sách giá trị - Hy vọng sẽ giúp mọi người có được một số
chuẩn bị hữu ích cho lúc phải già từ thế gian này.
Soạn giả Đoàn văn Thông
Khi giải thích về Sự Chết, Đức Đạt Lai Lạt
Ma đã nói rằng: "Chết là một phần tự nhiên của Sự Sống - Chết không có
gì bất công và đáng sợ vì ai rồi cũng phải Chết và Chết không phải là
“Mất hẳn”. Tuy nhiên không ai biết trước là mình sẽ Chết vào lúc nàoVà
Chết ra sao? - Vì thế, tốt nhất là ta nên chuẩn bị - Hãy xem sự chết như là một sự đi xa. . .".
Tại sao mọi người đều biết rõ là người đi
du lịch thường chuẩn bị trước nhiều thứ trước khi đi mà lại không biết
chuẩn bị trước cho mình nhiều việc trước khi cái chết sẽ phải đến?
Tìm hiểu sự Chết rất quan trọng và cần
thiết cho tất cả mọi người - Vì sự thật hiển nhiên là mọi người ai cũng
phải tới lúc Chết - Vậy thì tìm hiểu sự chết sẽ giúp kịp thời chuẩn bị
cho mình được an bình, thuận lợi khi phút lâm chung đến. Đừng đợi tới
khi sắp qua đời mới lo thì không còn kịp nữa...
Đại Đức Sogyal Ripoche khi viết về Sự Chết
đã ghi nhận rằng: Trên thế giới, nhất là nơi những xã hội tân _tiến -
quả thật là rất ít người hiểu biết về cái chết - trước khi Chết, trong
khi Chết và sau khi Chết như thế nào..?
Nhiều người như cố quên về cái chết, cho
cái Chết là đáng sợ, không dám nhắc tới. Nhưng cũng có người lại làm ra
vẻ thản nhiên bất cần, coi thường sự chết bằng cách biểu lộ qua lời
nói: “Ôi! Ai rồi cũng chết cả vậy thì lo sợ, nghĩ ngợi làm chi cho mệt!
Cứ để cho nó tới”.
Thật sự thì lời nói đó chỉ là để khỏa lấp
về sự chết, chối bỏ sự chết, vì không muốn nghe chữ chết mà thôi – Nhưng
khi sự chết đến gần với họ thì sự lo âu khủng khiếp không còn làm họ
thản nhiên nữa và khi đó vì không có chuẩn bị trước nên sự ra đi của họ
về thế giới bên kia lại chất chứa nhiều đau khổ và sai lầm . . .
Có người còn cho rằng Chết là Hết là không
còn gì nữa - Vì thế họ sống vội vả, cố hưởng được những gì họ có trong
cuộc đời hiện tại mà họ đang sống chớ không cần nghĩ đến tương lai, hậu
quả của đời sau ra sao - Như vậy họ sống chỉ là để hưởng thụ, nặng về
vật chất mà coi nhẹ hay không nghĩ đến phần tâm linh - họ chỉ sống với
mục đích thuần vật chất chớ không vì mục đích tâm linh...
Sự chết quả thật là rất quan trọng, nếu mỗi người tự suy nghĩ về cái giờ phút cuối ấy thì thật sự là không đơn giản.
Khi biết được vấn đề trên một cách sâu xa
tế nhị và quan trọng thì ngoài sự chuẩn bị cái chết cho riêng mình, ta
còn nên giúp người khác biết chuẩn bị cho họ được an lành khi cái chết
đến với họ ...
Sống trên thế gian này mọi người đều bị mê
muội làm và nghĩ biết bao điều mê muội trong khi cái chết là cái thực
tế đang chờ đợi thì lại không bao giờ để tâm tới. Ðó chính là cái sai
lầm ghê gớm mà mọi con người đã và đang phạm phải mà không biết.
Con_người hầu như gần cả cuộc đời mình đã
hao phí gần hết thời gian khổ công cho việc làm ra tiền, xài tiền hay
cóp nhặt để dành tiền...Chỉ ngần ấy thôi cũng đã khiến tiêu tán hết năng
lực... để rồi cái chết tới bất ngờ trong khi ta chưa chuẩn bị gì cả.
Mà cái chết thì lại không mang theo được bất cứ gì.
Khi chết không ai đem theo được bất cứ cái
gì. Dù Vua chúa, người giàu sang hay kẻ nghèo hèn... một khi đã chết
thì không đem theo của cải vật chất nào cả.
Thật vậy, khi chết, hai tay buông xuôi,
quả thật người chết không mang theo được bất cứ gì nhất là tài sản, tiền
bạc. Vì thế trong cuốn Tử thư Tây Tạng thường nhắc nhở mọi người rằng:
trước khi chết ta nên rời bỏ không luyến tiếc những gì mà ta có – Những
tài sản, tiền bạc vật dụng ta nên chia, trao tặng rõ ràng – như thế là
hoàn toàn buông xả, để chính ta cũng không còn phải phân vân khi ra đi,
không còn khao khát, thiết tha, quyến luyến tiếc nuối... Ngay cả sự
thương hay sự ghét cũng phải buông xả, trút bỏ. Có thế người sắp mất ra
đi với “cái tâm bình thản” – không bị ray rứT bịn rịn hay ràng buộc bởi
bất cứ vấn đề gì.
Ngay khi mới ra đời là ta đã tiến dần tới
Cõi chết. Ấy vậy mà ta thì lo gom góp mọi thứ cho mình để rồi khi Chết
ta lại đi có một mình với hai bàn tay trắng, để lại tất cả những gì mà
ta đã khổ công đeo đuổi bấy lâu... Chỉ có cái ta có thể mang theo là cái
Tâm linh tu tập...
(Ðức Ðạt Lai Ðạt Ma đời thứ 14)
Phần lớn người Ðông phương lấy làm lạ và
có khi phẩn nộ khi thấy bác sĩ Tây phương hay nói thẳng về sự sống chết
cho bệnh nhân biết – Khi biết căn bệnh đã đến hồi vô phương cứu chữa,
bác sĩ thường nói thẳng cho người bệnh biết để lo liệu trước. Xét cho
cùng thì là điều hay, nên làm vì con người ta ai cũng quen dần với tình
trạng hoàn cảnh hiện tại của họ cả. Lúc mới nghe bác sĩ nói điều
không may thì họ rất kinh hãi, sợ sệt – nhưng rồi dần dà họ sẽ an phận
vì không còn con đường nào khác – và những giây phút còn lại của họ sẽ
sống theo với hoàn cảnh của họ - khi đó họ cũng tự nhủ là con người
trước sau rồi ai cũng phải chết – mà sự thật xưa nay đều thế. Cùng lúc
nếu
thân nhân bè bạn cũng nói và cùng chấp nhận điều đó với đời của họ thì
người bệnh sẽ cảm thấy phần an ủi rất lớn lao và tự nhiên họ không còn
đau khổ, lo sợ về cái chết sắp tới nữa.
Ðại sư Soyal Rinpoche đã khuyên mọi người
là nên nói một cách tế nhị, khéo léo sự thật về cái chết cho thân nhân
sắp qua đời biết khi căn bệnh họ đã tới hồi nguy kịch - Ðiều ấy có lợi
vì giúp họ “kịp dọn mình, chuẩn bị tinh thần cho một tình huống phải đến
- Nhờ thế mà dần dần họ sẽ cảm thấy yên tâm và cũng từ đó họ bắt đầu
sửa đổi thái độ, tâm linh với mọi người, với gia đình, với những ân oán,
nợ nần, những gì cần giải quyết vân vân cho tốt đẹp.
Soyal Rinpoehe là một Đại đức lừng đanh
của xứ Tây Tạng, là người am hiểu sâu xa về Sự chết đã cho biết rằng:
Những người sắp chết thường giống nhau về tâm tư, nguyện vọng. Khi đang
còn sống tự nhiên, khi mà cái sự chết chưa di chuyển dần đến với họ thì
họ chưa cảm nhận được sự chết ra sao cả. Nhưng khi sự chết đến
gần họ rồi, họ đã cảm nhận được rồi thì lúc đầu, họ cảm thấy dè đặt, bất
an. Nhưng Rồi từ từ, tinh thần họ sẽ an bình kế cận với cái chết -
Điều quan trọng lúc đó họ thích thổ lộ những điều liên quan tới cái chết
và những điều mà họ mong mỏi ước ao.
Theo Đại đức Rinpoche thì nếu người sắp qua đời đã nói được những tâm tư nguyện vọng của họ một cách tự nhiên thoải mái thì điều ấy sẽ giúp họ thay đổi được quan niệm sống, thay đổi về cuộc đời mà họ đã từng trải qua để đi vào thế giới khác một cách bình an tốt đẹp - Khi bạn đến thăm người sắp chết, nếu họ nói ra những gì về cá nhân họ, cuộc đời họ, tình cảnh họ, bệnh.tình
họ... thì đó là những cảm nghĩ riêng tư của họ. Hãy để cho họ thổ lộ
những gì mà họ muốn nói, đừng cản lời họ vào lúc đó.
Không những là không cản trở mà còn khuyến khích, cảm thông với họ, hòa đồng vào với họ một cách ân cần đầy tình cảm ... khi
họ nói ra: Có vậy họ sẽ có được cảm giác là khi ra đi họ không cô
đơn. Lúc này rất quan trọng, vì người sắp qua đời đang ở vào giai đoạn
dễ cảm xúc nhất, nhạy bén nhất. Khi tiếp xúc với người sắp qua đời,
bạn nên tự đặt mình vào với hoàn cảnh của người sắp mất, đang kề cận với
cái chết thì lúc đó tình cảm bạn đối với họ sẽ chân thật, sâu đậm hơn và lúc đó bạn sẽ hiểu thấu tâm can, ước vọng hay sự lo lắng của họ hơn - còn họ thì lại cảm thấy an bình thanh thản như trút được gánh: nặng và có người vào lúc đó cảm thấy
như có được người cảm thông hòa điệu với mình khiến họ an bình
can đảm hơn. Nói tóm lại bạn phải tỏ ra tự nhiên không hốt hoảng, lo sợ
và tin tưởng là giây phút sắp tới là giây phút mà người sắp mất sẽ gặp
đấng tối cao, họ sẽ được Chúa hay Phật dẫn đắt họ vào cõi tốt lành an
lạc. Đáng ngại nhất và sai lầm nhất là vào giây phút đó người thân lại
hay kêu gào than khóc níu kéo như sợ người mình thương ra đi - Phải nghĩ
rằng mọi người ai rồi cũng phải chết, không đi trước rồi cũng sẽ đi sau
- Có lẽ vì thế mà ông bà ta thường có câu an ủi rằng: Kẻ Chết trước
được mồ được Mả, kẻ Chết sau mồ mả ngả nghiêng. Người đi trước vậy mà được may mắn..
Theo kinh nghiệm của Đại đức Rinpoche và những chuyên viên đã từng khảo sát theo dõi từ Trung tâm tiễn đưa người chết (gọi
là Tiếp dẫn đường) tại St.Christopher (Anh quốc) thì người sắp qua đời
có nhiều nổi lo lắng bồi hồi mà một trong những lo sợ ấy là sự đau đớn
trong khi sắp qua đời. Nếu lúc ấy, người sắp qua đời đau đớn thân xác
thì cần phải có sự chăm sóc tận tình nhưng đừng hốt hoảng. Các loại
thuốc giảm đau có thể dùng nhưng tránh đừng dùng nhiều chất á phiện. Sự làm giảm
đau đớn cho người sắp qua đời nếu họ bị đau đớn sẽ giúp cho thần trí
của họ được sáng suốt bình tỉnh hơn, giúp họ giữ được ý thức và tự chủ
vì trước giây phút Thần thức thoát ra khỏi
cơ thể, giây phút quan trọng trong sự chuyển tiếp - mà t. óe - không minh mẫn, không sáng suất, thần trí hơn loạn vì những cơn đau đớn thì sẽ dễ bị tối tăm lầm lạc mà đi vào những đường xấu xa bất lợi (Lục
đạo) - ( sẽ trình bày rõ về Lục đạo là 6 con đường trong sách này ). Do
đó, thật phước lành cho ai khi sấp lìa đời mà không đau đớn, từ từ như
đi vào giấc ngủ bình thường.
Ngoài Vấn đề đau đớn thân xác, người sắp
qua đời còn mang nặng một nổi niềm luyến tiếc, bịn rịn vì chưa hoàn tất
một công việc, một ước vọng hoặc chờ mong việc gì đó. Ngoài ra về mặt
tình cảm, ngoài bịn rịn gia đình, cha mẹ, vợ con, đôi khi họ còn phiền
muộn lo âu về những điều họ đã phạm phải tội lỗi, những mối căm thù,
những món nợ vân vân mà họ chưa giải quyết xong... Đây là sự thật và
cũng là điều đáng ngạc nhiên - phải chăng lúc lâm chung con người sắp ra đi, họ thường tỏ ra thánh thiện? Phần lớn người sắp qua đã thường tha thứ những gì mà người khác đã gây hại cho họ, kể cả kẻ thù mà lúc còn sống họ rất căm giận. Ngay cả nợ nần họ cũng nhớ và muốn
giải quyết dứt khoát. Anh Trần H Loan là một quân nhân đã kể rằng: trong một cuộc đụng độ xảy ra vào
năm 1966, người bạn thân của anh là Nguyễn V Lễ bị đạn trọng thương lúc
hấp hối đã nhờ anh nhắn gởi với gia đình những lời trăn trối và còn
bảo:" 'tôi còn nợ thằng Sáu trong đại đội 350 đồng nhớ trả giùm.."
Những điều vừa trình bày trên cho thấy ở
phút lâm chung, con người tự nhiên tốt lành hơn, cởi mở hơn, thánh thiện
hơn, tất cả như buông xả nên họ dễ dàng tha thứ. Ngay cả tử tội, trước khi thọ hình cũng thường tỏ ra ăn năn hối cải những lỗi lầm mà mình đã phạm phải.
Tại một số bệnh viện ở Luân Đôn - Anh quốc, khi thuyết giảng về những giây phút trước lúc lâm chung cho bệnh nhân, Đại đức Soyal Rinpoche đã lưu ý rằng: "Các
bệnh viện cần tôn trọng ước nguyện của người sắp qua đời cũng như cần
để cho họ được nằm yên và giữ im lặng càng nhiều càng tốt -- "' Vì
giây phút lâm chung sắp đến tâm linh họ cần được mở ra. Do đó khi biết
được người bệnh không thể nào qua khỏi thì tốt nhất là gở bỏ những gì
gài, cắm vào cơ thể người bệnh như các dây nhợ, kim tiêm, máy đo, thuốc
truyền vào cơ thể vân vân để thân thể người sắp qua đời được tự nhiên,
tâm trí thanh thản.... Đồng thời người thân túc trực bên thường nói lời
tốt đẹp hay cầu nguyện cho
người sắp mất và săn sóc tâm linh cho họ . . .Có thế sự ra đi của họ
mới mong được an bình.
Ngày thứ 49 sau khi mất rất quan trọng
- vì đó là thời hạn lâu nhất mà Thân Trung ấm chuyển đi vào một kiếp
đời khác (đầu thai) Giai đoạn này nên có Sư hay Linh mục hoặc bạn bè bổn
đạo, khuôn hội tới đọc kinh, tụng ít kinh giúp hương linh siêu độ. Đây
là việc nên làm nhất: "(Một thời điểm khác cũng rất quan trọng là hai
tuần sau khi mất tức là khoảng nửa tháng, thời gian ấy nên đọc kinh,
tụng kinh cầu nguyện cho hương linh được vãng sanh cực lạc hay thiên
đường tùy theo tôn giáo họ.
Trong hai thời điểm ấy nếu thân nhân làm
việc nhân đức thiện nguyện bố thí với ý hướng làm thay người mới qua đời
cũng phần nào giúp lợi lạc cho họ về mặt tâm linh, chuyển kiếp. . .
Đối với người Tây Tạng thì việc làm phước
thiện nhân danh người chết là một việc làm có ý nghĩa nhất - Đó là cách
trả ơn, tỏ lòng thương mến và hổ trở người đã mất hay nhất chớ không
phải cứ ủ rũ than khóc tiếc nuối sầu thương cũng chẳng ích gì. Cho vong
linh người quá vãng...
Người nào đã từng ở cạnh người sắp chết họ
sẽ học được thế nào là nỗi lo sợ, cô đơn của người sắp qua đời - Nếu
người ở cạnh ấy cảm thấy lo sợ thì mối lo sợ đó cũng giống mối lo sợ của
người đang nằm trên giường. Nhờ vậy mà những người đã từng ở cạnh kề
người sắp mất như thế sẽ có được nhiều thiện tâm hơn vì chính họ cũng
như đã từng trải qua giai đoạn của lúc lâm chung đó - Họ sẽ nhìn đời
khác hơn và nhận chân rõ đời người hơn, xem giá trị của tâm linh cao hơn
vật chất. Cô M.Ph làm việc tại một bệnh viện lớn tại Colorado Hoa Kỳ -
tuy còn rất trẻ, phần hành của cô là chăm sóc an ủi những người sắp qua
đời -. Cảm tưởng của cô sau gần 6 năm làm việc ở bệnh viện với
độc nhất công việc đầy buồn bả này là: Tự nhiên tôi nhận thức cuộc đời
có phần khác với nhận thức của bạn bè tôi cũng như anh chị em tôi - Tôi
nghĩ là không nên ganh ghét, căm thù ganh tỵ bất cứ ai vì chung cuộc tất
cả có lẽ cũng giống nhau về hình ảnh thường diễn ra sát bên cạnh tôi,
lúc nào tôi cũng thấy những con người chân thật đầy lòng thương và đầy
quyến luyến - những người sắp ra đi- Hình như hầu hết những người sắp ra
đi đều bao dung vị tha.. Tại sao ta không bao dung, cởi mở, thiện tâm
trong lời nói, hành động, việc làm ngay khi ta đang còn sống trên đời.
Càng ngày con người càng tin vào luật
Nhân Quả - và ngay cả Khoa học cũng đang tiến dần vào việc xác nhận sự
kiện nữa, riêng tôi, tôi tin vào Luật Nhân Quả . . " Albert Einstein
Điều quan trọng cần nói là bạn bè, người
thân khi kề cận bên người sắp qua đời thì đừng bịn rịn, khóc lóc, níu
kẻo người sắp mất. Nếu ta cứ tạo ra làm mối cảm thương day dứt thì
người sắp qua đời sẽ đau buồn thảm khốc vô cùng khiến họ khó nhắm mắt -
đó chính là điều vô cùng tai hại. Cần nhớ kỷ rằng khi gần tới phút lâm
chung, họ cần phải được an ổn tâm hồn, buông xả tất cả, không còn gì
vướng bận vào giai đoạn quan trọng đó.
Theo Christine Longaker thì tốt nhất là người thân phải để cho họ ra đi một cách an bình - thanh thản, tự nhiên - muốn thế, phải làm cho họ an tâm, nói với họ là mình ở lại không sao cả, không có gì phải lo cả, mọi việc sẽ ổn thoả sau khi họ mất.
Người sắp mất luôn luôn mong ước có người
hiểu rõ tâm tư nguyện vọng của họ, gần gũi họ để an ủi ân cần chăm sóc,
chịu lắng nghe. Cần tránh sự sợ hãi mà không dám gần họ- Hãy mạnh dạn
nắm lấy tay họ và nhất là đừng nói lời chia buồn khổ đau mà trái lại nói
lời an vui giúp họ phấn chấn tinh thần. Lời an ủi ở đây không phải là
nói với họ rằng họ sẽ không chết - Theo Đại đức Rinpoche thì hoặc yên
lặng hoặc để họ biết là họ sắp lìa đời - Vì một khi cho họ biết
sự thật, họ sẽ có thì giờ chuẩn bị dọn mình cho sự chết đến với sự can
đảm chính chắn và sáng suốt hơn. Đừng để họ ra đi khi không biết trước
là họ sắp mất.
Có một điều mà Đại đức Rinpoche nhắn nhủ
mọi người thêm về vấn đề này là đừng bao giờ thuyết giảng giáo lý của
riêng bạn cho người sắp lìa đời nhất là khi người ấy không cùng tín
ngưỡng với bạn - Trái lại người thân phải khích lệ, ân cần phụ giúp họ
vững tin vào những gì mà tinh thần và niềm tin của họ đã từng gắn liền.
Bạn phải cố gắng tạo cho mình có được thái độ, cử chỉ và nhất là gương
mặt không tỏ ra đau khổ, sợ hãi, bối rối, lo âu hoặc kinh hoàng khi đang
ở bên cạnh họ - Vì những hình ảnh đó sẽ khiến cho người sắp qua đời lo
sợ bất an, làm cho giây phút lâm chung của họ trở nên nặng nề, khốn khổ u
buồn - Làm như vậy không phải là có lợi cho người sắp mất mà là gây sự
bất
lợi nếu không nói là tai hại cho người sắp qua đời.
Các vị Đạo sư Tây Tạng khuyên thân nhân vào lúc đó nên tạo sự an bình cho người sắp qua đời như sau:
Nếu họ bị những cơn đau đớn hành hạ thì
ngồi gần bên họ nói với họ là: hãy cố gắng cầu nguyện rằng họ đang bị
đau đớn nhưng họ cũng cầu nguyện thay cho những ai đang bị những đau đớn
hành hạ như họ.
Nếu họ tỉnh táo thì khuyên họ hãy thở vào
với ý nghĩ là thu vào những khổ đau của những ai từng bị đau đớn như
mình. Rồi thở ra với ý nghĩ tống xuất những vi trùng, những đau đớn,
những xấu xa, tội lỗi để cơ thể được thanh thoát.
Khi còn sống ta cũng thường nên tập như vậy cho quen dần...
Ở các nước Âu Mỹ, phần lớn các
người qua đời thường cảm thấy lạc loài bơ vơ, cô đơn - Có lẽ tập tục của
người Âu Mỹ quá khác xa với người Đông phương nên người ta, ngay cả
thân nhân cũng ít quan tâm tới sự tiếp cận chăm sóc về mặt tâm linh lúc
người thân sắp qua đời và ngay cả trong thời gian thân xác thân nhân còn
nằm ở nhà quàn. Cũng như cả những vị bác sĩ tốt nghiệp ra
trường cũng chưa hề được trang bị những gì thuộc lãnh vực tâm linh - Do
đó nhiều vị đã gặp những trường hợp bệnh nhân hấp hối ngay trước mắt
mình với những lời mong ước cầu xin liên quan tới tâm linh. Nhưng không
biết hổ trợ giúp đỡ người sắp mất trong giây phút ấy như thế nào cả..
Một nữ bác sĩ người
Anh vừa mới tốt nghiệp vào làm ở một bệnh viện đã chạm trán ngay một
trường hợp khó xử - Cô tới trước một bệnh nhân - một ông già sắp chết -
một ông già cô độc - ông này không có bà con bạn bè nào tới thăm cả.
Thấy cô ông già thều thào nói: "Khi tôi chết, cô có nghỉ là Thượng đế sẽ tha tội cho tôi không?” Người nữ Bác sĩ lúc đó cảm thấy lúng túng không biết trả lời sao.
Khi nghe người nữ bác sĩ kể lại chuyện đó,
Đại đức Sogyal Rinpoche đã nói rằng: "Nếu gặp trường hợp đó, ta hãy nói
với cụ già ấy rằng: Thượng Đế luôn
luôn nhân từ nên ngài đã tha thứ cho cụ rồi. Còn tâm trí cụ để được
thanh thản, hãy thành tâm sám hối, hãy tha thứ cho chính mình về những
tội lỗi - nếu có - mà mình đã gây ra lúc còn sống. Ngoài ra cụ hãy tha
thứ cho những ai đã từng làm cụ đau khổ và sám hối nhận lỗi những gì mà
mình đã từng sai lầm hay làm tổn hại họ. Sám hối và tha thứ là hai yếu
tố giúp ích cho bất cứ người nào khi ở vào phút lâm chung..
Theo các
Lạt Ma Tây Tạng thì dù người sắp lìa đời đã tạo nhiều ác nghiệp, nhưng
lúc sắp mất, họ tỏ ra ân hận, hối tiếc, ăn năn sám hối, mong cầu sự tha
thứ thì chắc chắn sẽ phần nào chuyển hoá được nghiệp xấu. Điều luôn luôn
cần lưu ý là người sắp qua đời sẽ ra đi một mình nên phút tiễn đưa cần
có thân nhân bè bạn để lúc qua đời khỏi cảm thấy bơ vơ lạc lỏng. Vì thế sự lẻ loi đơn độc là điều bất hạnh nhất của người sắp mất.
Tất cả chúng ta, khi đọc sách này vào đoạn
này, ta hãy tưởng tượng rồi có ngày ta cũng như thế thì cái ao ước về
sự an lạc tâm hồn khi ra đi cũng là điều mà ta mong ước.
Đại sư Dudjom Rinpoche đã nói: "Đừng
bao giờ bỏ người sắp qua đời - ở phút lâm chung nằm một mình cả. Ở
cạnh họ, hòa cả thiện tâm của mình vào với họ lúc ấy chính là giúp họ an
tâm vững tiến vào thế giới khác mà không lo lắng sợ hãi ở cạnh họ vào
cái giây phút quan .trọng nhất ấy với lời thành tâm cầu nguyện cho họ là
điều cực kỳ quý giá .. .” Nếu người sắp mất tin vào Chúa Jesus thì hãy
nguyện cầu Chúa Kitô hãy thương xót và giúp đở họ. Nếu họ là một tín đồ
Phật giáo thì hãy cầu nguyện Phật A Di Đà, Phật Quan âm cứu độ họ.
Chính sự cầu nguyện các đấng này mà vào phút lâm chung, người sắt qua
đời sẽ được yên tâm hơn khi họ
cảm thấy như có.đấng tối cao ở bên cạnh mình.
Theo Đại Đức Rinpoche thì: Nếu người sắp
mất là một tín đồ Thiên Chúa Giáo và bạn là tín đồ Phật giáo thì khi bạn
cầu nguyện, hãy hướng tới Phật - vì Phật hay Chúa cũng đều mang lại
lòng từ bi bác ái cứu độ cả - chẳng có gì phân biệt. Chỉ có điều là vào
giây phút đó, bạn đừng bao giờ truyền giảng đức tin của ban cho người sắp mất khi ho khác niềm tin với bạn. Các
bậc thầy nổi danh xứ Tây Tạng đều từng dạy các môn đệ rằng: Hãy để tâm
luôn được thanh tịnh và an lạc - Đừng để sự khổ đau, giận, ghét oán hờn
bám díu vào - Hãy để tâm mình hòa cùng với tâm của đấng tối cao. Với
tâm thức trong sáng ấy, sẽ dẫn dắt người chết đi vào
cõi thanh cao, không bị lầm lạc chọn lầm đường vào 6 cõi bất an của lục đạo là 6 nẻo luân hồi.
Con người khi chết, phần lớn họ chưa hay
không cảm nhận được là họ đã chết, họ không còn trên cõi đời này nữa. Do
đó người chết thường hoang mang vô định. Họ run sợ trước những gì xảy
ra sau khi họ qua đời, họ tới đâu, gặp ai, về đâu..? Điều khủng khiếp
đáng sợ nhất là khi họ đang đứng giữa 6 con đường mà họ chẳng biết chọn
đường nào - Nếu lúc đó "linh hồn" họ bất định hoang mang thì sẽ đi vào
con đường tối tăm lầm lạc, dễ sa vào nơi Ngạ quỷ súc sanh hay cõi Địa
ngục. Để “hồn” người chết hiểu rõ tình cảnh thực của họ, không bị hoang
mang mơ hồ thì thân nhân phải lo liệu việc cầu siêu cầu an cho hương
linh mới chết hầu dẫn dắt họ ra khỏi chốn ảo tưởng mơ hồ - Dưới
đây là những tư liệu quý giá biên soạn từ các tài liệu kinh sách rất
hữu ích cho bất cứ ai muốn người mới qua đời được sáng suốt bình tâm đi
vào con đường sáng.
Thế giới ngày càng văn minh phát triển mọi
mặt bao gồm trong đó cả lãnh vực y khoa - Tuy nhiên, cho đến nay giới y
khoa bác sĩ vẫn chưa có chương trình nào nghiên cứu tìm hiểu sâu xa về
những giai đoạn, diễn biến của sự chết –
Sự chết theo họ chỉ là một chuỗi biến chuyển về sự huỷ hoại tan rã của thân xác vật chất mà thôi
chớ không gì khác - khác với sự hiểu biết sâu xa kỳ diệu của các bậc
đại sư từ ngàn xưa đã có cái nhìn thông suất rõ ràng về các diễn biến,
các giai đoạn của sự chết với những sự kiện chi li mà giới y khoa ngày
nay vẫn chưa biết rõ - nhất là ở giai đoạn mà Tử thư Tây Tạng gọi là
giai đoạn Trung ấm.
Trong bộ Tử thư Tây Tạng có những đoạn mô
tả diễn biến của sự chết như sau: Trước tiên người sắp lia đời nhận
biết rõ cơ thể họ suy yếu dần. Các cử động tay chân, thân mình trở nên
khó khăn, họ không thể đứng ngồi, cầm nắm... Lúc bấy giờ họ cảm thấy
như choáng váng. Cơ thể như bị một lực nặng nhận xuống nên rất dễ té
ngả và nhất là khó thở - có người còn bảo thân nhân mở hết các cửa ra vì
như cảm thấy ngột ngạt. Mắt thấy lờ mờ không rõ, hai má hóp lại, màu
da và môi tái xanh, răng có những chấm đen xuất hiện. Vào giai đoạn đó
tâm thần bất định, chập chờn đôi khi nói như mê sảng và chìm dần vào trạng thái hôn mê...
Những trạng thái vừa mô tả trên đây tương
tự như các nhận định của giới Y khoa xưa nay. Ở đây, kẻ biên soạn sách
này cũng xin nêu thêm vài chi tiết về giai đoạn sắp qua đời của những
người trong bệnh viện mà cô Trần T. M. chuyên trách tiễn đưa người chết
đã kể lại rằng phần lớn những người sắp lìa đời có những báo hiệu trước
như trong phòng họ nằm thường tỏa ra mùi khó chịu – theo cô M thì vì lúc
ấy các cơ quan và những chức năng trong cơ thể không còn hoạt động như
trước nên những chất thải độc, dơ trong cơ thể không còn được giữ lại
như khi còn sống, khi còn khoẻ mạnh nên bắt đầu thoát ra qua các lỗ chân
lông và những phần hở của cơ thể.. Sự bốc tỏa mùi ấy có khi xuất hiện
sớm trước
đôi ba ngày -Trong dân gianViệt Nam gọi đó là mùi Tử khí - Theo cô Tr M
thì đôi khi mùi tử khí tỏa ra rất mạnh và duy trì mùi không tan rất lâu
- Có lần có một bà Mỹ da đen qua đời, mùi Tử khí xông lên khắp phòng và
như đổ ập vào người cô Tr. M. Mấy ngày sau, dù tắm kỷ, mùi kỳ lạ ấy
vẫn phảng phất khắp người cô.
Theo kinh nghiệm của cô Tr. M. thì có thể
suy đoán là sẽ có người qua đời trong phòng nào đó khi mùi Tử khí tỏa ra
trong phòng - Đối với những người làm phần hành như cô ở các bệnh viện
thì họ rất nhạy với mùi này. Dấu hiệu khác báo trước sự sắp lìa trần là
da thay đổi màu sắc, không còn hồng hào tự nhiên như khi còn sống mà
trái lại xám xịt, tái mét. Lý do là vì máu không còn luân lưu điều hòa
trong cơ thể nữa mà rút dần về tim nên da tái nhợt hay tím dần từ đầu
các ngón tay, ngón chân trở vào thân mình.
Dấu hiệu kế tiếp là nước mắt, nước mũi, nước miếng
chảy ra một cách tự nhiên không còn có sự kiểm soát nào. Miệng môi,
mắt khô, khát nước vô hạn - Hơi thở lúc bấy giờ trở nên lạnh giá và khó
khăn khi qua mũi, miệng - hơi thở vào ngắn nhưng thở ra lại dài hơn.
Theo các Lạt Ma Tây Tạng thì vào giai đoạn
này mắt người sắp qua đời tự nhiên lộ nhiều lòng trắng, trợn trừng vì
các dây cơ ở mắt không còn giữ thế cân bằng cho mắt nữa. Đây là giai
đoạn mà tâm thức mờ mịt, hầu như không còn nhận biết những gì thật giả
chung quanh. Chính vào giai đoạn này người sắp mất trông thấy nhiều thứ
hư hư thật thật phát sinh do những ảo giác.
Phần lớn những người đang gần kề cái chết,
họ thường thấy nhiều người thân quen qua đời từ trước đến ngồi bên
giường. Những người đã có lần chết đi sống lại thường đề cập nhiều và
giống nhau về vấn đề này
Chết chính là sự hủy hoại của cơ thể.
Theo các Kinh sách cổ Đông phương thì thân xác và tâm thức hình thành là
do sự liên kết của 5 Thể hay 5 Đại - Đó là Đất, Nước, Gió, Lửa và khoảng Không.
- Đất tạo nên thịt, xương và cả khứu giác để nhận biết các mùi.
- Nước tạo nên máu huyết, chất nhờn, chất lỏng trong cơ thể và luôn cả vị giác để nhận biết cay, chua đắng mặn, ngọt, bùi.
- Gió tạo nên hơi thở, hình thể và cả xúc giác để cảm nhận khi tiếp xúc, sờ mó, va chạm.
- Lửa tạo nên hơi ấm, màu sắc và thị giác để nhìn ngắm, xác định hình thể sắc màu.
- Khoảng không
tạo ra thính giác giúp nghe và phân biệt các âm thanh - Khoảng không
còn tạo ra những xoang bào, những khoảng trống, khoảng hở ở bên trong cơ
thể.
Khi chết thì những tan rã của các Thể hay
các Đại nên diễn ra rất nhanh và người sắp chết lúc ấy cũng sẽ trãi qua
những xáo trộn biến chuyển trong cơ thể và cả tinh thần rất nhanh...
Trước hết thì Thể Đất tan rã nên cơ thể
hầu như không còn sức mạnh nữa, khi đó người sắp chết cảm thấy cơ thể
nặng nề kỳ lạ và như bị té chúi xuống, không tự mình nhấc người lên
được. Da bắt đầu có màu tái xanh, má hóp và trên răng hiện ra những
điểm màu đen. Khi đó hai mắt như bị kép sụp xuống, thấy mờ mờ, miệng
bắt đầu nói những lời tối nghĩa, mơ hồ, tâm thần suy sụp.
Tiếp đến Thể Nước bắt đầu tan rã với dấu
hiệu nước mắt nước mũi nước miếng chảy ra mà ta không thể cản được. Mắt
miệng, cổ họng khô và lưỡi như cứng lại và khát nước vô cùng. Hai lỗ
mũi như lún vào trong- Tay chân co giật, run rẩy, tâm thần mờ mịt như
bồng bềnh. Khi đó từ cơ thể tỏa ra mùi khó chịu - đó là mùi Tử Khí.
Điều này cũng dễ hiểu vì cơ thể con người thật sự là một khối dơ dáy -
như nhận định của các vị chân sư quán triệt cái thân ô trọc - và thấy rõ
“cái cơ thể của con người“ là như vậy - nó tích chứa biết bao cái xấu
xa, bất toàn và xú uế nhưng nhờ các cơ phận của cơ thể giữ chúng lại bên
trong nên mọi người không thấy - chỉ thỉnh thoảng thấy qua mồ hôi,
hơi thở hay phân giải, nước tiểu.. Nhưng khi các đại bắt đầu tan rã thì
các cơ phận của cơ thể cũng không còn khả năng cầm giữ các thứ đó nữa
mà phân rả hay tuôn ra khiến tỏa mùi khó chịu. Những người làm việc ở
bệnh viện thường cho biết là họ đã từng cảm nhận những mùi hôi tỏa ra
trong phòng người sắp qua đời hay vừa mới qua đời. Ở giai đoạn tan rã
của thể Nước thì qua một số người đã có lần chết đi sống lại nhiều khi
nhớ và mô tả lúc này họ như bị chìm sâu trong lòng biển lớn hay bị khối
nước ào ạt cuốn đi.
Tiếp theo là giai đoạn Thể Lửa tan rã dần,
nên cơ thể lạnh, tái, mắt mũi miệng, cổ khô rát. Hơi thở lạnh. Lúc này
không thấy rõ sự vất tâm trí mờ tối không nhận rõ ra bất cứ ai cũng như
không nhớ được ai. Họ thấy những đám khói mờ bốc lên.
Khi Gió bắt đầu tan rã thì bản thân người
sắp mất cảm thấy khó thở, nhiều người vào giai đoạn này thường bảo thân
nhân mở các cửa ra vì họ ngợp thở. Vì là gió đang tan rã nên thoát ra
từ bên trong cơ thể qua cổ họng khiến ta thở hổn hển. Nhưng không có
sức hít vào. Ðôi mắt lúc bấy giờ trợn ngược vì các giây cơ trong mắt
không còn tạo thế cân bằng nữa. Cả cơ thể trở nên cứng đờ. Tâm thức
lúc ấy mờ mịt tối tăm, không còn khả năng nhận biết những gì xảy ra
chung quanh. Khi ấy các ảo giác bắt đầu hiện ra. Tùy theo Nghiệp Thiện,
Ác mà ta gây ra lúc còn sống mà ta sẽ trông thấy những hình như tương
ứng, ta cũng thấy lại tất cả quãng đời của ra như một cuốn phim chiếu
ngược -
Lúc này các hình ảnh và sự kiện như cuồng phong, bão tố vì Thể Gió đang
đi giai đoạn tan rã. Đây là lúc máu rút về Tim - Hơi thở cuối cùng hắt
ra. Chỉ còn một chút hơi ấm ở tim. Sự sống chấm dứt.
Tuy nhiên theo các Lạt Ma Tây Tạng, nhất
là những ghi chép trong Tử Thư thì lúc này thật sự vẫn chưa chết vì tâm
thức còn có thể nghe, nhận biết những gì về chung quanh – Do đó mới có
lời căn dặn rằng, thân nhân người mới chết không nên gây huyên náo, khóc
lóc kể lễ hay làm những điều gì có thể gây đau khổ, buồn phiền, thất
vọng cho người vừa mới qua đời - Lúc này là lúc mà thân nhân nên thay
phiên nhau tụng kinh, đọc kinh cầu nguyện ít nhất là trong vòng 49
ngày...
Họ sẽ thấy nhiều hình ảnh tùy vào nghiệp
lực mà họ đã gây ra lúc còn sống như trước đó đã tạo nhiều nghiệp thì ác
thì họ sẽ thấy những hình ảnh ghê rợn, có khi thấy người bị họ tàn hại
trước đó xuất hiện đòi mạng hay kêu van. Nếu khi sống họ đã làm việc
thiện thì sẽ thấy cảnh an lạc, thanh tao, êm ả...
Nhiều người có lần chết đi sống lại đã kể
rằng, họ đã thấy những người bà con, bè bạn xuất hiện - và những người
này là những người đều đã chết cả rồi.
Đại Đức nổi danh tài đức của Tây Tạng là
Soyal Rinpoche - học giả của Đại học Luân Đôn Anh quốc khi viết về Sự
Chết có nhắc tới vấn đề Người đang đi dần vào cái chết, họ thường gặp gỡ
những "người"' khác. Tuy nhiên những con người mà họ gặp đều là những
người đã chết. Tài liệu trích dẫn một số lời kể của những người đã từng
chết đi sống lại như Michael Sabom có người bạn quân nhân tham chiến ở
Việt Nam bị đạn và bất tỉnh nhân sự - Trong giai đoạn chết ngất đó anh
ta thấy lại 13 người đồng đội - mà cả 13 người này thật sự là đã chết
mấy hôm trước rồi. Điều kỳ lạ là trong suốt cả tháng trời anh ta như bị
hôn mê thì cả trung đoàn của anh bị tổn thất 42 người - Ấy vậy mà
anh ta cũng thấy cả bọn họ - Tuy nhiên theo lời quân nhân này thì:
“những người mà anh ta thấy đó không ở trong hình dạng mà ta thấy như
người thường. Nhưng anh ta biết họ có mặt ở đấy - Anh ta cảm thấy sự
hiện diện của họ, liên lạc với nhau không bằng lời nói.”
Theo các lài liệu kinh sách nói về giai
đoạn này thì các hình ảnh mà người sắp qua đời trông thấy như vừa mô tả
trên là những ảo giác chớ không phải là hiện thực. Các hình ảnh đó chính
là do tâm tạo ra.
Có nhiều lối giải thích, giải thích đơn
giản nhất là con người khi sinh ra và lớn lên thì trong suốt thời gian
lúc còn sống, họ suy nghĩ, hành động, gần gũi, tiếp xúc quen biết với
biết bao là người, bao sự kiện... Tất cả đi vào trong bộ não và ấn nhập
trong đó. Khi chết, bộ não cũng như cái bình ac-quy vẫn còn hoạt động -
lúc này những hình ảnh được in sâu trong bộ não từ lâu dần dần hiển
hiện ra như chiếu một cuốn phim. Đây cũng tương tự với lý luận của y
khoa hiện đại. Những người vì lý do nào đó có lần chết đi sống lại đã
kể rằng họ đã thấy lại những hình ảnh từ quá khứ xa xăm trong đời, diễn
ra như một bộ phim chiếu lại.
Tuy nhiên những giải thích trên chưa hoàn
toàn được xem là chính xác vì có những trường hợp khó lý giải như: phần
lớn những người chết đi sống lại cho biết rằng lúc họ đi vào giai đoạn
hôn mê - xem như đi vào cõi chết, họ thấy những người thân mà phần lớn
là những người đã chết trước đó. Như vậy tại sao chỉ thấy những người
đã chết mà không thấy những người còn sống mặc dầu những người còn sống
thường gần gũi thân mật với họ hằng ngày? Bác sĩ Đoàn văn Huy khi làm
việc ở một số bệnh viện tại New York (Hoa Kỳ) đã từng lưu tâm nghiên cứu
tìm hiểu sự kiện vừa kể - Vào tháng 9 năm 2006, bác sĩ Huy cho biết là
chính bác sĩ đã nêu vấn đề này ra để hỏi bác sĩ Robert K. (người thường
nghiên cứu về các vấn đề liên quan tới sự chết) thì được bác sĩ Robert K. trả lời như sau:
“Khi một người qua đời, họ không còn
thấy và biết ở ngay thế giới họ đã từng sống nhưng cái tâm linh, cái
biết của cái mà ta gọi là “linh hồn” nếu có lại đi vào thế giới khác hay
chiều khác. Thế giới mà chúng ta đang sống là thế giới 3 chiều, có thể
thế giới mà "linh hồn" người mới chết tới là thế giới thuộc chiều thứ
tư, thứ năm nào đó...” Là nơi mà những người đã chết tới đó, hiện hữu ở
đó.
Theo các Lạt Ma Tây Tạng thì cái mà người
ta thường gọi là Linh Hồn thì người Tây Tạng gọi là Thân ý sanh về cõi
không gian mà thân ý sanh thấy các hình ảnh lúc đó gọi là cõi Trung ấm.
Tài liệu đăng tải trong các sách thuộc về
những sự kỳ bí không thể giải thích (Mysteries of the unknown) của nhà
xuất bản Time - Life Books - Hoa Kỳ có đăng tải nhiều sự kiện có thật liên quan tới những người
chết đi sống tại đã tường thuật như Đại uý Tommy Clark trong một cuộc
hành quân tại Việt Nam vào ngày 29 tháng 5 năm 1969 qua đời vì đã đạp
nhằm quả mìn: Nhưng sau đó thì ông sống lại như một phép lạ - Đại uý
Tommy kể rằng chính khi hấp hối, ông thấy mình như thoát ra khỏi cái
thân xát đầy máu me của mình và từ trên cao ông nhìn xuống thấy xác mình
nằm sóng soài bất động. Rồi ông thấy xe cứu thương chạy đến chở xác
ông về đơn vị Mash để
giải phẫu. Lúc này đại uý Tommy vẫn còn ở ngoài thân xác của chính ông
nên ông có thể quan sát được mọi tình huống xảy ra. Khi đó bên giường
mổ, ông thấy những bạn đồng đội như Dallas, Terry, Ralph... chạy đến lôi
kéo như muốn rủ ông theo họ. Nhưng ông không đi theo họ - Rồi một vầng
sáng tỏa đến, tự nhiên đại uý Tommy cảm nhận là mình đang nằm trên bàn
mổ, không còn thoát ra khỏi thân xác của mình nữa... Sau đó, khi tỉnh
lại ông ta mới biết những người bạn níu kẻo ông đều là những người vừa
mới chết trong trận đánh đó. Điều đáng quan tâm thắc mắc của tôi - Đại
uý Tommy nói với nhà báo – là tại sao lúc đó tôi chỉ thấy những người đã
chết mà không trông thấy các đồng đội đang sống?
Một tài liệu trung thực khác trong tập hồ
sơ lưu trữ tại Viện Nghiên cứu các trường hợp kỳ bí lại tiểu bang
Virginia Hoa Kỳ ghi lại lời kể của bác sĩ Lucien Grau - Một người Ấn Độ
tên là Laila Kundan Lal Kapur qua đời vì bệnh tại Burdwan - Trong lúc
người nhà lo đặt người chết nằm ngay ngắn để chuẩn bị hỏa táng thì người
cháu chụp một bức ảnh - Khi ảnh được sang ra, mọi người trong gia đình
đều kinh ngạc vì thấy trong hình có những người lạ ngồi quanh xác chết:
Những người ấy khi nhìn kỷ đều là những người trong gia đình đã qua đời
trước đó.
Tâm thức của người sắp qua đời rất nhạy
bén. Tử thư Tây Tạng có ghi rằng "Khi người sắp chết nghe và thấy người
thân khóc lóc thảm thương bên cạnh họ thì sự cảm nhận đau đớn của họ
gia tăng khủng khiếp. Vì thế mà người thân phải cố gắng làm sao giữ cho
phút lâm chung của người sắp mất được yên lặng - thanh thản có thế người
ấy mới ra đi một cách tự nhiên, an bình.”
Ngoài ra, cũng theo Tử thư Tây Tạng viết
về sự Chết thì giai đoạn này quả là rất tế nhị, lạ lùng mà ngày nay các
nhà nghiên cứu về sự chết tại một số Đại học Mỹ rất lấy làm ngạc nhiên
vì tính chất vi diệu, lạ lùng và cũng đầy tính khoa học bên trong sự mô
tả nếu chịu để tâm nghiên cứu, khảo sát?
Vậy, ta hãy xem qua một số tư liệu liên quan tới Sự Chết được ghi lại trong bộ Tử Thư này:
Khi Chết, cái thân xác thì nằm bất động,
chỉ có phần như sương khói là Thần thức thoát ra khỏi cơ thể. Theo tài
liệu trong Tử thư thì lúc bấy giờ người Chết đang ở trong cỏi Trung ấm,
chưa nhận thức được là mình đã thực sự chết rồi mà cứ nghĩ là mình đang
còn sống bình thường. Giai đoạn này quả thật là phức tạp, khó khăn. Vì
cứ nghĩ là mình còn sống tự nhiên nên vẫn đi lại cũng ra vào nhà, cũng
tiếp xúc gần gũi với vợ con, bạn, hàng xóm láng giềng. Nhưng có điều là
không ai trông thấy họ dù họ làm đủ mọi cách như xô đẩy, cản đường, kêu
gọi... họ vẫn không thể làm cho bất cứ ai thấy được họ, Họ cũng thấy
gia đình, bà con nói về họ, nhắc nhở họ. Lý do lúc bấy giờ họ không còn
cái thân
vật chất, vật lý và Hoá học như trước đây nữa.. Rồi khi họ thấy trong
nhà bày biện bàn thờ khói hương nghi ngút, có ảnh của họ phóng lớn đặt
lên đó nữa thì họ rất phân vân tưởng như là mơ, nhưng rồi thấy người
thân vật vã khóc lóc khiến dần dần họ hiểu ra rằng mình đã chết - Mặc
dầu, họ vẫn trong tình trạng mơ hồ phân vân không nhận định hoàn toàn rõ
rệt tình huống của họ lúc ấy.
Sự phân vân mê mờ của người đã mất không
biết rõ tình trạng, hoàn cảnh của mình như vậy rất tai hại vì trong vòng
49 ngày nếu tâm thức họ cứ mơ mơ màng màng không rõ rệt thì họ lại càng
khó phản ứng thích hợp thuận lợi với những gì đang chờ đợi họ bên kia
của tử... Do đó các vị Đại sư thường căn dặn các đệ tử khi ở cạnh người
sắp qua đời hãy tế nhị cho họ biết rõ là họ sẽ phải từ giã cõi thế gian
- đó là điều mà bất cứ ai cũng đều phải trãi qua không sớm thì muộn -
Biết được chắc chắn như thế thì họ sẽ mạnh dạn và dứt khoát ra đi, với ý
thức là mình đã thực sự chết rồi - Điều đó sẽ giúp họ đối phó với những
tình huống bất ngờ sẽ xuất hiện khi họ ở vào giai đoạn Trung
ấm - giai đoạn mà những gì xuất hiện thường sẽ rất lạ lùng, hiếm thấy
khi họ còn đang sống như: ánh sáng lạ toả ra chiếu vào họ, và cả âm
thanh nữa: Về ánh sáng thì có nhiều loại ánh sáng đủ mọi cấp độ sáng
tối và màu sắc khác nhau. Lúc bấy giờ họ nên tránh xa loại ánh sáng
nào, nên vào với ánh sáng nào... Chính lúc này là lúc quan trọng, phải
biết rõ, âm thanh nào nên tới, ánh sáng nào nên lìa xa..để khỏi đi vào 6
đường lục đạo xấu xa tai hại do tâm thức mơ hồ lầm lạc.
Sau khi qua đời, "Hồn" hay Thân trung ấm
sẽ chuyển vào một trong 6 cõi tùy theo Nghiệp mà khi còn sống để tạo
nên. Dưới đây là tánh cách của 6 cõi mà kinh sách gọi là Lục đạo:
1. Cõi Trời: là nơi thanh thoát an
vui. Những người khi sống làm điều phước thiện tốt lành cũng như những
đời trước đó đã tạo phước đức, tu niệm chân chánh thì khi chết sẽ vào
nơi đây. Cảnh trí ở đây trong sáng tươi vui, không có sự lo buồn, tức
giận, đau khổ hay chán chường. Nói về chi tiết thì cõi Trời rất rộng
lớn chia ra nhiều tầng và mỗi tầng ứng với những cấp độ khác nhau về
nghiệp lành. Màu sắc ở cỏi trời tỏa sáng, có nơi rực rỡ vì là cỏi của
Chư Thiên.
2. Cõi Người: Là nơi dành cho
những ai mà Nghiệp tạo ra trước khi chết được xem là nghiệp lành - dĩ
nhiên không phải ai cũng đều tạo nghiệp lành nhiều hơn nghiệp ác - vì
thế nên tuy vào nghiệp mà khi tái sinh thành người sẽ có người hạnh phúc
người bần hàn, kẻ an vui, người đau khổ.. Do đó kinh sách thường khuyên
ta kiếp này được làm người là may mắn hãy cố gắng làm phước đức, tạo
nghiệp lành để khi chết đi thành lại kiếp người sống hạnh phúc, an vui,
sung sướng.. Màu sắc ở cõi người thường là mây vàng không chói sáng mà
sáng đục.
3. Cõi ATULA: Đây là nơi hiện diện
của những linh hồn của những con người mà khi còn sống thường kiêu hãnh
vì được nhiều người kính nể do có công tu hành, học hỏi, luyện tập, cố
gắng - Tuy nhiên họ lại là người tham danh lợi, thích tiếng khen, tự
đắc, huênh hoang. Ví dụ như người tu hành tới cấp cao nhưng lại tham
sân si, thích tán tụng công đức, mỗi bước đi có lọng tàng che, chung
quanh đầy kẻ hầu người hạ, thích được mọi người bái lạy, tôn xưng...
Những tánh cách ấy đã tạo thành Nghiệp. Dù họ là người có công với đạo
pháp, xây nhiều nơi tu tập cho mọi người nhưng không gột rửa được lòng
tham luyến sân si, còn tức giận, nóng nảy được khen thì vui, bị chê thì
nổi giận, hay phân biệt
giàu nghèo sang hèn. Kinh Sách xưa gọi họ là Người không có phước báu
lớn - Vì thế mà khi qua đời phải đọa vào cõi A Tu La. Cõi này gồm có
hai tầng: Atula thượng là nơi tự do thoải mái hơn tầng Atula hạ. . Đây
là nơi dành cho người nào lúc sống làm được nhiều điều lành nhưng không
có phước báu lớn, lòng còn đầy tham luyến ích kỷ.. Còn Atula hạ dành cho
người lúc sống làm nhiều điều thiện nhưng vẫn tạo ác n ghiệp...Về màu
sắc thì cõi Atula thường mơ hồ, phảng phất màu xanh lá cây . . .
4. Cõi Súc Sanh: Đây là cõi giới
của những loài sinh vật, chúng chỉ biết sống theo bản năng chớ không có
lý trí... Những kẻ lúc sống ở thế gian chuyên chạy theo vật chất, ham
muốn xác thân, những kẻ chuyên mua bán các loại cần sa, bạch phiến, hút
xách, chứa chấp, chiêu dụ, bắt cóc đàn bà con gái hãm hiếp hay bắt làm
đỉ điếm - Theo Tử Kinh Tây Tạng thì người mới chết khi "hồn" còn ngơ
ngác thấy những vùng đất trãi dài đầy hang lỗ, động đá thế là hồn đang ở
ngưỡng cửa của cõi Súc sanh - Màu sắc cõi này màu xám mờ mờ.
5. Cõi Ngạ Quỷ: đây là cõi giới
của những linh hồn mà khi còn sống đã rất tham tàn gian manh xảo quyệt
hối lộ tham nhũng vơ vét của công giết người, cướp của nhất là của từ
thiện làm của riêng mình, đặc điều vu khống cho người vô tù rồi ăn hối
lộ thả ra hay tự khảo người để đoạt tình, đoạt tiền của... thấy người
đói khát mà lòng không mảy may thương xót còn đánh đập xua đuổi. Màu
sắc nơi cõi nga quỷ là màu đỏ bầm dữ tợn.
6) Cõi Địa Ngục: Cõi này có màu
sắc tối mờ hắc ám ghê sợ. Đây là nơi dành cho những linh hồn mà lúc còn
sống là những kẻ đại gian ác, vô lương tâm, những kẻ chuyên tàn sát,
khủng bố, những kẻ gây tai họa đau thương nghiệt ngả cho vô số đồng
loại. Theo Tử Kinh Tây Tạng thì khi Hồn tới một nơi mà cảnh trí nơi đó
tối tăm thấp thoáng những căn nhà màu đen, trắng xen kẻ, hay lẫn lộn kề
bên những hố sâu thăm thẳm thì đó chính là cõi địa ngục.
Theo các Lạt Ma Tây Tạng thì khi chết linh
hồn người chết sẽ chuyển vào cõi giới nào đó và tùy theo tâm thức mà họ
thấy được hình dáng, màu sắc sự vật nơi họ đến. Ngoài ra, tùy theo
lòng tin vào tôn giáo của mình lúc còn sống như đối với những người theo
Hồi giáo, Thiên Chúa giáo hay Bà La Môn họ... sẽ thấy cảnh trí trước
mắt theo tâm thức riêng của tôn giáo họ đã qua Kinh sách từng đọc ví
dụ.. người theo Thiên Chúa giáo họ có thể thấy Chúa Jesus, Đức Mẹ, hoặc
thấy các Thiên Thần bay lượn hay sự xuất hiện của ác Thần, của Thiên sứ
hay Quỷ Sa tăng vân vân...
Qua các tài liệu nghiên cứu của các Y Bác
sĩ Âu Mỹ như Giáo sư Bác sĩ H.H. Price, Bác sĩ Raymond A. Moody, Giáo sư
Bác sĩ Wilfred Abse, Tiến sĩ Laubscher, Bác sĩ E.W.Oaten, Bác sĩ
A.J.Davis, Bác sĩ D.P.Kayner, Bác sĩ Hereward Carrington...vân .vân...,
cũng như các tài liệu kinh sách viết về sự Chết của Tử thư Ai Cập và Tử
thư Tây Tạng thì lúc con người đi dần vào cõi chết thì họ ở vào trạng
thái hôn mê. Khi đó mọi người đều thấy cái thể của người này bất động,
tim ngừng đập, phổi ngừng làm việc, không hô hấp tức là đã ngưng thở.
Thông thường vào giai đoạn đó, ta bảo là người ấy đã chết không còn biết
gì nữa cả.
Tuy nhiên thực tế không phải như vậy.
Những người vừa mới qua đời tuy rằng họ bất động nhưng thực sự là họ vẫn
còn nghe, biết những gì xảy ra chung quanh họ. Vì thế nên người thân
cần phải thận trọng trong lời nói lúc ở gần bên người hấp hối hay đã
chết. Những lời nói đầy thiện cảm, thiện tâm, tốt lành rất cần thiết
vào giai đoạn quan trọng này. Nhiều gia đình khi người thân vừa mới
nhắm mắt xuôi tay đã bắt đầu tranh cải nhau, tranh chấp nhau về đủ vấn
đề - họ không biết rằng người mới mất vẫn nghe biết và đi vào thế giới
bên kia với một tâm thức đau xót khốn khổ như thế nào. Người thân hãy
cùng nhau giúp người mới mất được êm ả, an bình khi đi vào cõi giới khác
với cái tâm an lạc - đó chính là cuộc tiễn đưa tốt đẹp và thánh thiện
nhất mà bất cứ ai khi ở phút lâm chung cũng đều mong ước. Cần phải ghi
nhớ rằng: "Đừng để ai chết trong khổ đau, ân hận, căm thù hay nuối tiếc cả... vì
lúc ấy họ còn phải đối diện với nhiều thứ mà phần lớn xa lạ, bất ngờ...
họ cần phải thanh thản an bình mới có sáng suốt nhận định những gì sẽ
đến với họ. Những điều mà vì lúc còn sống không tu tập hay chuẩn bị
tinh thần nên thường kinh ngạc, lo âu, phân vân khiến phản ứng đôi khi
vụng về, sai lạc rất tai hại”. Đại đức Sogyal Rinpoche khi nhắc tới vấn
đề này đã nói rằng : “những ý tưởng và cảm xúc ở những giâv phút trước khi lìa đời rất quan trọng - vì sẽ có ảnh
hưởng lớn lao đối với đời sống kê tiếp . .” Do đó mà lúc có
người sắp mất, người thân bạn bè nên tạo một sự an bình thanh thản và
thiêng liêng quanh người ấy (không ồn ào, tranh cãi, lý sự, khóc lóc ,
kể lễ, níu kéo, lay gọi .. .) .
“Ta đi Chùa, Nhà thờ lạy Phật, Lạy
Chúa mà ta quên không nghĩ tới Chúng sanh - Nhờ có Chúng sanh mà ta có
thể thực hành việc thiện tạo phước cho ta: Vậy cả đấng Tối cao và Chúng
sanh đều góp phần vào quả vị tốt lành mà ta mong đạt tới vì vậy tại sao
ta chỉ lo tôn kính đấng tối cao mà bỏ quên chúng sanh và còn ganh ghét,
ích kỷ với họ (Đức Đai Lạt Ma. Ma đời thứ 14)
Kinh sách cổ Tây Tạng kể chi tiết về màu
sắc thấy nơi cõi Trung ấm như sau: màu sắc cầu vồng, ánh vàng chói mọi
rực rỡ khó chịu đựng nổi khi thấy chính là ánh sáng trí tuệ phát ra từ
cõi tốt lành hay Cõi Phật. Nếu người Chết đã được truyền dạy, căn dặn,
học hỏi được khi đang còn sống thì lúc này Thần thức sẽ an tâm nương vào
ánh sáng ấy để tới mặc cho ánh sáng quá chói chang làm cho khiếp sợ.
Ánh sáng màu xanh dịu chính là ánh sáng của cỏi người, nơi mà bất kỳ ai
cũng đều phải trải qua sự khổ đau tàn hại của Sanh, Già, Bệnh, Chết..
Khi vào đó rồi thì sự giải thoát rất khó khăn. Nhưng theo các vị Lạt Ma
Tây tạng thì nguyên nhân khiến Thần thức chuyển vào cõi màu xanh ấy là
do khi sống, con
người ta hay bị cái Tham, sân, Si làm mê mờ. Sống chỉ thích cho an
nhàn, khoẻ khoắn, thích có nhiều của cải bạc tiền, thích vật chất, sắc
đẹp, danh vọng, chức quyền, ăn ngon mặc đẹp vân vân... ghét giận những
ai hơn mình, căm thù những ai làm mình đau khổ... Lâu dần (trải qua một
đời làm người) những xấu tánh ấy trở thành tập quán khó bỏ nên khi thấy
ánh sáng êm dịu mát mẻ thì vội tìm đến, thấy ánh sáng chói chang thì
khiếp sợ tránh xa chớ không biết đâu là tốt, đâu là xấu - cũng giống như
khi còn sống, thấy ai nịnh bợ, tâng bốc, ton hót, khen ngợi mình thì
thích thú thấy ai nói thật, lờí thẳng, trung trực, công minh thì ghét bỏ
giận hờn tránh xa - cái thói quen ấy đã ăn sâu vào tâm trí lúc còn sống
nên lúc lâm chung - dù xác thân bất
động, chết hẳn rồi nhưng Thần thức thoát ra vẫn còn mang nặng cái ký
ức, bản tánh như lúc còn sống nên rất dễ lầm lạc khi ờ vào giai đoạn
Trung ấm. Vì thế các vị thầy thường khuyên đệ tử hãy tập ngay từ bây
giờ, khi con đang còn sống hãy học xả bỏ dần cái tánh tham lam, sân hận,
kiêu căng, si mê lầm lạc để lúc lâm chung không bị những cái xấu xa ấy
dẫn ta vào những cõi xấu xa mê mờ nguy hiểm của lục đạo.
Tuy vậy, con người ta không ai giống ai,
có người bản tánh rất xấu xa độc ác nhưng không bao giờ biết hối cải ân
hận chớ đừng nói tới chuyện tu tập. Những người như thế khi phút lâm
chung đến, họ thường bất loạn tâm thân vì ác nghiệp tràn tới làm họ kinh
hãi. Họ khó chấp nhận hay tin vào những gì mà người thân cầu nguyện
hay giải thích cho họ bên giường. Với bản chất mê mờ ấy họ sẽ vô cùng
khiếp sợ khi thấy ánh sáng chói chang vàng rực toả ra nơi cõi Trung ấm –
Khi thấy ánh sáng xanh xuất hiện, họ sẽ trốn ngay vào nơi có ánh sáng
xanh dịu ấy để tìm chỗ nương thân ẩn náu – đó cũng chính là nơi mà họ sẽ
trở thành người chịu trả quả - ác nghiệp mà họ đã gây ra. Theo kinh
điển Tây
tạng thì một vị Phật nguyện quyết tâm cứu vớt và dẫn dất các vong linh
trót mang nghiệp chướng mà tâm thức u tối mê mờ - Vị Phật ấy là Phật A
Di Ðà – Ngài sẽ xuất hiện tiếp nối để dẫn dắt cho kẻ lầm mê thêm một lần
nữa bằng cách toả ánh sáng dẫn đường màu đỏ chói - hầu giúp Thần thức
kẻ mới lìa đời nương theo – Nhưng lúc ấy, từ cõi Ngạ quỷ súc sanh phát
ra ánh sáng màu xám mờ đục - Nếu tâm thức sáng suốt an lạc thì sẽ biết
nương vào ánh sáng của Phật A Di Ðà – Nhưng kẽ mà lúc còn sống đã làm
những việc ác, xấu xa đê tiện thì bản tính luôn tối tâm, thấp hèn, gian
xảo nên thường có thói quen tìm những nơi tối tâm, mờ mịt để ẩn thân,
trốn tránh... Vì thế mà thay vì khi thấy màu sáng đỏ ác chúng lại sợ
hãi, nghi
ngờ tìm tới nơi ánh sáng mờ đục tối tâm để nương thân mà không ngờ đó
là coi địa ngục xấu xa ghê rợn.
Những bậc Ðại sư những vị thầy thường khuyên những thân nhân có người sắp lìa đời hãy nhớ hổ trợ thêm cho người ấy bằng cách:
- Ngồi bên họ nói cho họ nghe về vấn đề vừa trình bày trên.
- Hãy cầu nguyện cho tâm thức họ được trong sáng để họ nhận thức đúng khi nhìn thấy ánh sáng - ở giai đoạn Trung ấm.
- Hãy
nói với họ là nếu trông thấy ánh sáng màu vàng chói chang rực rỡ thì
đừng có sợ hãi – vì đó là Phật quang – là ánh sáng của Trí tuệ tốt lành –
hãy tin tưởng mạnh mẽ vào ánh sáng đó, an tâm tiến vào đó để được vãng
sanh an lành vào nơi tịnh độ... Còn khi thấy màu xanh êm dịu thì không
nên chạy vào nơi đó – vì nơi đó là cõi người – vào đó sẽ lại chịu những
sinh tử triền miên, nhữn thói hư tật xấu làm phát sinh vô số nghiệp, khó
lòng thoát khỏi....
Tử thư Tây tạng ghi rằng: Một khi người
thân làm được điều vừa nói trên bên cạnh người sắp mất thì kết quả mang
lại thường rất tốt lành. Dù cho người sắp mất lúc còn sống họ tạo nhiều
ác nghiệp, hành động xấu xa thì lúc lâm chung nghe được lời nói và lời
cầu nguyện giãi bày về ánh sáng nơi cõi Trung ấm sẽ có lợi nhiều cho họ
vì một khi họ đã ghi nhận những híểu biết ấy với niềm tin tưởng nhiệt
tình thì sẽ phần nào làm đổi thay nghiệp lực của họ dù cho đó là nghiệp
xấu, ác.
Câu hỏi được đặt ra là tại sao sau khi
chết lại có khi phải qua giai đoạn Trung ấm lâu ngày mà không đầu thai
ngay? Câu trả lời là: do kiếp đời của một người tích chứa vô số nghiệp
mà nghiệp đủ loại xấu tốt chồng chất nhau khi sống, không những ở kiếp
hiện tại mà từ nhiều kiếp đời trước đó nữa? Có khi được nhiều Thiện
Nghiệp tốt lành nhưng rồi phát sinh các nghiệp xấu ác kế tiếp khiến
nghiệp thiện bị giải trừ đi nhiều ít khiến sự mất cân bằng về thiện ác,
sự tăng giảm thiện ác qua lại này sẽ hướng dẫn Thân Trung ấm tới cõi
giới tương ứng với Nghiệp xấu hay tốt mà người chết ấy đã tạo nên để đầu
thai. Vì phải hội đủ điều kiện thuận lợi và tương ứng với Nghiệp để
đầu
thai cho xứng hợp nên không phải tức thì được mà có khi lâu.
Vì Nghiệp quan trọng khi đầu thai nên các
Vị chân tu thường khuyên thân nhân nên hổ trợ thiện nghiệp cho người
mới qua đời trong thời gian ít nhất là 49 ngày - kể từ khi người ấy mất
(vì trong khoảng thời gian đó vong linh người mới chết ở vào giai đoạn
được quyết định đầu thai dưới hình thức nào tùy theo duyên nghiệp của họ
tạo lúc còn sống). Theo lời khuyên của các vị chân sư thì thân nhân
nên làm việc phước thiện, ăn chay, bố thí, đọc kinh, tụng kinh siêu độ,
vừa trợ lực tạo phước thay người mới mất và giúp họ sáng suốt để khỏi
lạc vào cõi giới u tối xấu xa.
Tuy những điều khuyên của các vị chân tu
vừa mô tả trên thường ít được thực hiện do bởi nhiều lý do: như có người
không tin, cho rằng chết là hết, hay vì quá thương xót nên chỉ biết
than khóc, chớ không biết làm gì hơn vào những lúc đau khổ đó. Trái lại
nhiều gia đình vào lúc ấy lại lo tổ chức tang ma cho lớn, xe cộ rình
rang, trướng liểng giăng đầy, xe cộ dập dìu đồ ăn thức uống tràn ngập,
người đưa đám càng đông càng nở mặt nở mày với thiên hạ bà con. Nhưng
họ không biết rằng chính lúc đó, vong linh người mới mất vô cùng đau đớn
xót xa, hoang mang, mờ tối, phân vân lo sợ trước sáu ngả luân hồi (lục
đạo), những giờ quyết định sinh mệnh cuộc đời mới qua đầu thai chuyển
kiếp
hết sức gay go nghiệt ngả… họ bơ vơ, đơn độc mà nào ai có thể biết tới,
hổ trợ hay giúp đỡ - mà giúp làm sao được khi cõi sống và cõi chết cách
ly nhau? Chỉ có vấn đề - trợ lực mà các vị chân sư từng chỉ bày là cách
nên làm nhất.
Khi cơ thể hoàn toàn bất động và ngưng thở
thì từ thân xác, phần vi diệu gọi là Thần thức thoát ra - giai đoạn nầy
gọi là giai đoạn Trung ấm. Vào giai đoạn này, tâm thức người chết sẽ
thấy vô số hình ảnh - Những hình ảnh ấy đều là ảo giác, không thật vì đó
chính từ tâm của người mới chết hiện ra.
Cần phải nhớ kỷ rằng: nếu có những hình
ảnh ghê rợn, dữ dằn hiện ra thì cũng đừng lo sợ vì chỉ là do tâm tạo ra
mà thôi chớ năng lực thật sự thì không có. Nhưng vì sao lúc ấy lại sợ
hãi? Vì lúc chết đi, cái thân vật lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét