CHÂN THIỆN MỸ MẾN CHÀO CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

VỘI

Nguồn: http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=11167
 

 Đời ! Có những chuyến đi chậm mà cũng có những chuyến đi quá vội. Nhanh hay vội không ai có thể biết được. Chỉ có Đấng là chúa, là chủ của sự sống mới biết mà thôi.
 Sáng hôm kia, cùng gia đình, nhà dòng và thân bằng quyến thuộc dâng lễ tạ ơn với bà cố vì bà đã hoàn thành 96 năm làm người và làm con Chúa. Thánh Lễ an táng cho bà được cử hành trong bầu khí ấm cúng và sâu lắng. Theo nguyện ước của bà, tang lễ tổ chức sao cho giản đơn và nhẹ nhõm. Con cháu đã không giữ được những dòng lệ đẫm trên mi bởi lẽ gia đình đã mất điều gì đó quý giá nhất trong cõi đời này.
 96 tuổi đời quả là tuổi hiếm có và là quà tặng cho gia đình, cho bạn bè thân hữu. Dù muốn dù không cũng không thể nào bước qua khỏi ngưỡng cửa của cái chết và trở về tro bụi bởi kiếp nhân sinh là như thế.
 Chiều hôm qua, có dịp vào thăm bệnh tại Chợ Rẩy. Ở góc hành lang chật hẹp của lầu 3 bệnh viện Chợ Rẩy là nơi nương ẩn của chàng thanh niên còn khá trẻ. Hỏi thăm thì anh cho biết sức khỏe anh bình thường và công việc hiện tại của anh là làm văn phòng. Cách đây một tuần, đầu anh hơi nặng một tí, gia đình đưa anh vào viện. Bệnh viện tuyến dưới đã chuyển anh về Chợ Rẩy. Vài phút trước khi tôi đến, tin dữ đã đến với người dì ruột - là một nữ tu luống tuổi - rằng người cháu này sẽ ra đi bất cứ lúc nào vì anh đang mang trong mình khối u trong não. Bác sĩ cho biết rằng sức khỏe của anh không biết được ngày nào. Như vậy là anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào bởi vì khối u trong não anh đang mang gần vỡ.
 Khi thăm hỏi, anh vẫn tỉnh táo để trả lời những câu chào thăm. Vì đạo đức nghề nghiệp cũng như về lòng của lương y nên bác sĩ chỉ cho gia đình biết thôi. Thăm hỏi anh nhưng lòng quặn đau bởi lẽ anh đang tiến đến gần cõi chết nhưng anh không hề biết. Dù chỉ mới biết anh nhưng long tôi đau lắm. Nhìn tỉnh như vậy nhưng giờ của anh không còn bao lâu nữa.
 Chuyến đi của anh quá vội so với bà cố mà ngày hôm qua tôi đưa tiễn.
 Bước ra hành lang nơi người dì đang đứng với vài người thân, cũng chỉ biết xoa dịu dì với lời an ủi là hãy phó thác trong tay Chúa. Dĩ nhiên ai không biết là phó thác nhưng đứng trước nỗi đau này chẳng ai mong cả. Thương cháu quá nên những dòng lệ cứ tuôn trào không cầm được. Được biết gia đình của anh quá đơn chiếc để người dì phải xin phép Tổng Phụ Trách để ở bên cạnh cháu trong những ngày cuối đời.
 Sáng hôm nay có dip đến nơi hỏa táng, trước đó ghé vào thắp vài nén hương viếng Mẹ. Không quên gửi chút tâm tình cho những người quanh mộ mẹ. Đám tang một tín hữu nhờ giúp chẳng hiểu sao mà chưa đến như đã hẹn. Thời gian đợi càng dài hơn như đã tính. Thời gian ấy hết xe này lại xe kia nối tiếp nhau dừng ở tiền sảnh và lần lượt nhân viên mai táng khiêng cỗ quan vào. Nhìn trên bảng nhật ký hỏa táng lượng người đăng ký ngày hôm nay đầy bảng.
 Chưa đến giờ nên cùng tham dự nghi thức hỏa táng của cụ già từ quận 8. Thấy chàng thanh niên cầm tờ giấy thông tin người quá cố mang dán vào áo quan để chuẩn bị cho nghi thức hỏa táng. Chợt vu vơ trộm nghĩ không biết đến ngày nào lại đến phiên anh nằm trong đó cho người khác dán để đưa vào lò hỏa táng.
 Nghĩ đến anh chẳng lẽ không nhớ đến phận mình ? Tôi lại thầm nghĩ một ngày nào đó tên tôi cũng nằm trên cái bảng ấy và rồi cũng phải đi qua ngọn lửa thiêu và trở về cùng với tro bụi trong cái hủ bé bé con con.
 Cuộc đời là như thế ! Vắn - dài, lâu - vội ... rồi cũng thế. Cuối cùng cũng trở về với lòng đất Mẹ để chờ ngày phục sinh phán xét.
 Không phải yếm thế hay bi quan nhưng phận người là như thế và cuộc đời cũng là như thế ! Ky cóp, vun vén, dành dụm để cuối cùng trở về với hai bàn tay trắng. Chuyện là 96 năm tuổi đời như bà cố kia hay vài chục năm như anh chàng bị u não cũng chẳng có gì quan trọng. Chuyện quan trọng là sau 96 năm, sau vài chục năm ở cái cõi tạm này ta đã làm gì và ta đã sống như thế nào.
 Nhớ lại bảng tên ở trung tâm hỏa táng để nhắc mình một ngày nào đó mình cũng chẳng được miễn trừ. Ngày có tên trên cái bảng nhật ký thiêu hỏa ở cái trung tâm hỏa táng đó của mỗi người đến bất chợt không ai biết.
 Và vì thế, hãy liệu liệu sống như thế nào đó để sống cho đến ngày ra trung tâm hỏa táng ta mỉm cười thanh thản chào mọi người ở lại và vui vẻ bước vào chốn thiên đình mà mấy chục năm sống ở cõi tạm mà ta ngong ngóng hướng về.
Anmai, CSsR

Không có nhận xét nào: