Vô tình dạo chơi trên mạng, tôi đọc được câu ca dao thời hiện
đại người ta nói vui :
Ở đâu cũng có anh hùng
Ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên.
Vâng ! Đúng như vậy, không phải thời chiến mới có anh hùng
nhưng ngày nay, cả thời bình cũng có. Không chỉ có ít mà có nhiều nữa lại là
khác. Dạng anh hùng ngày nay ta thấy tràn ngập trong xã hội đó là “anh hùng bàn
phím”. Ngày càng nhiều “anh hùng bàn phím” bởi lẽ đơn giản chiếc máy tính cũng
như chiếc smart-phone bây giờ không phải quá xa xỉ với con người.
Cũng khá lâu, một anh bạn tình cờ quen biết nay gặp lại. Anh
vẫn thường có những “chính kiến” của anh về người này người kia, thậm chí về
ngay vị cha sở thân yêu đang lo chăm sóc họ đạo của anh nữa. Nay thì ý cái này,
mai thì ý cái kia … và không bao giờ anh đồng ý việc làm của người khác. Vấn đề
lớn nhất là chỉ mình anh suy nghĩ đúng và dĩ nhiên việc anh làm anh cũng cho là
đúng.
Anh vớ đâu được những dòng chỉ trích về cách hành xử của
hàng lãnh đạo này, phê phán hàng lãnh đạo kia và anh tìm gửi cho tôi cho bằng
được. Anh tưởng những thứ ấy tôi chưa có nên cứ nóng lòng chờ đợi là tôi đã có
chưa, đọc chưa và đứng về phe nào trong cái thư ấy.
Bởi đơn giản cuộc đời, có khi mình nghĩ là đúng nhưng người
khác nghĩ sai thì sao ? Bởi lẽ mỗi người một cách một lối sống và cái suy nghĩ
của riêng mỗi người không ai thay thế được nên tôi cũng chẳng bận tâm đến. Ngày
mỗi ngày, mở máy là tràn ngập những thông tin. Thế nhưng, điều quan trọng là
mình xử lý cái thông tin đó như thế nào vì có quá nhiều anh hùng bàn phím xuất
hiện. Họ đánh máy, họ phát tán tin cho thỏa lòng thỏa dạ nhưng họ đâu bao giờ
nghĩ đến tác hại vô hình của những dòng chữ của họ.
Họ nhìn thấy chỉ một mặt của vấn đề nhưng họ tha hồ công
kích phía bên kia, thậm chí dùng những từ mạt sát rất nặng. Chuyện đáng nói là
họ có ở trong đại gia đình đó hay không mà họ dám quả quyết những điều họ nói về
đại gia đình đó là đúng ?
“Đèn nhà ai nấy rạng”. Ông bà ta vẫn nói như thế và lời nói
như vậy chẳng hề sai. Đơn giản là mỗi gia đình có một văn hóa, một cung cách sống,
một cách hành xử mà chỉ mang nét đặc trưng của gia đình đó. Không thể nào lấy
quy luật sống của gia đình này áp đặt vào gia đình kia để rồi mình ở ngoài cuộc
và mình ném đá gia đình kia.
Nhiều vấn nạn đang xảy ra trong xã hội, có nhiều anh hùng
bàn phím moi móc đời tư của người này người kia ra làm đề tài shock cho công
chúng. Thử hỏi, đàng sau những dòng chữ moi móc, phê phán dù cho có thể là đúng
đi chăng nữa người ta sẽ được gì ?
Có lần, người bạn thân quen hỏi tôi biết lý do tại sao một vị
linh mục kia bị huyền chức hay không ? Tôi đại loại trả lời rằng vị linh mục đó
làm gì thì giáo phận biết, chủ chăn biết và tùy chủ chăn của vị linh mục đó quyết
định.
Tôi nói thêm với người đó : Bạn ơi ! Bạn hãy lo giải quyết
cái gia đình của bạn kìa ! Gia đình mà có đứa em gái cặp hết chàng này đến
chàng khác mà không hề có ngày cưới. Bạn hãy về khuyên nhỏ em con của ông bác
ruột đừng sống kiểu không chồng mà có 2 con nữa. Bạn cũng về khuyên với người
con của bà Dì ruột đang sống trong nhà bạn là đừng có lấy chồng người khác nữa.
“Sự thật mất lòng” ! Sự thật vẫn là sự thật ! Chuyện gia
đình mình, anh em mình, chị em mình sống chẳng ra làm sao cả, vi phạm luân thường
đạo lý mình không lo giải quyết mà mình cứ ở đó mà lo chỉnh người này, lên án
phạt người kia.
Đặc biệt, năm nay là năm Thánh Lòng Thương Xót, Đức Thánh
Cha Phanxicô mời gọi ta lắng đọng tâm hồn để nhìn về Thiên Chúa là Cha giàu
lòng thương xót và ta cũng có một lòng thương xót như Chúa Cha với anh chị em
mình như vậy.
Hình ảnh bao nhiêu người đã bỏ đá xuống để ra đi không còn ở
lại kết án người phụ nữ gọi là phạm tội bị bắt quả tang ngoại tình vẫn còn đó.
Ta là ai trong đám đông vây quanh người phụ nữ ? Ta có để đá xuống và ra đi để
nhìn con người xấu xa của ta hay ta lăm lăm hòn đá để ném chị ấy.
Cũng thế, ta dùng bàn phím để nói lời yêu thương hay dùng
bàn phím để gây nhưng cay nghiệt của cuộc đời ?
Bản thân ta, gia đình ta có thật sự bình yên, có thánh thiện,
có đạo đức đủ hay chưa mà ở đó ta xét đoán, phỉ báng người khác ?
Cất bàn phím vào và cầu nguyện hay giương bàn phím ra để kết
án người khác vẫn là sự tự do lựa chọn mà Chúa cho ta. Hãy nhìn vào lòng thương
xót mà Chúa dành cho ta trước khi ta bấm nút “send” khi gửi điều gì phỉ báng
người bên cạnh.
Huệ Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét