Học thuộc lòng đoạn Kinh Thánh
Lời Chúa: Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng
kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát. (Mt 10, 22)
Lời Chúa: Kn 3,1-9; 2Cr 4,7-15; Mt 10,17-22
CHỨNG NHÂN TÌNH YÊU ĐTGM:Ngô Quang Kiệt
Thánh lễ hôm nay đỏ một mầu máu. Máu của hơn 100 ngàn anh hùng tử đạo. Máu của 117 vị đã được tôn phong lên hàng hiển thánh. Máu ngập tràn chảy suốt hơn 3 thế kỷ truyền giáo tại Việt Nam.
Tình yêu Thiên Chúa. :
Các thánh Tử Đạo Việt Nam có lòng tin mạnh mẽ. Lòng tin của các ngài không biểu
lộ trong những hành vi cuồng tín, nhưng diễn tả trong thái độ chan chứa yêu
thương. Đã nhận biết Chúa, các ngài yêu mến Chúa tha thiết. Đã cảm nhận được
tình yêu của Chúa các ngài mong muốn được đáp đền tình yêu đó.
Tình yêu của các ngài là tình yêu hy sinh. Nên các ngài đã từ bỏ
tất cả: cuộc sống yên ổn, danh vọng tiền tài, kể cả mạng sống vì Chúa. Thánh Hồ
đình Hy sẵn sàng chịu mất chức trong triều đình. Thánh Tôma Thiện vui lòng dâng
hiến tuổi xuân xanh với những lời hứa hẹn chức quyền của vua quan. Thánh nữ Anê
Lê thị Thành mạnh dạn từ bỏ gia đình êm ấm với những người con ngoan ngoãn dễ
thương. Tất cả vì tình yêu Chúa.
Tình yêu của các ngài là tình yêu chung thuỷ. Các ngài yêu mến
Chúa khi bình an, các ngài càng yêu mến Chúa trong những gian nan thử thách.
Các ngài đã thực hiện lời thánh Phao-lô: Tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết
hay sự sống, thiên thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất
cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác,
không có gì tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức
Ki tô Giê-su, Chúa chúng ta (Rm 8,35-39).
Tình yêu của các ngài là tình yêu cao quí. Đáp lại tình yêu của
Đức Giêsu Kitô đã hiến thân vì các ngài, các ngài cũng hiến dâng mạng sống để
minh chứng tình yêu với Chúa. Đúng như lời Chúa nói: Không có tình thương nào
cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga
15,13).
Tình yêu cuộc sống. : Các ngài là những người yêu mến cuộc sống.
Không phải một cuộc sống tầm thường nhưng là cuộc sống với tất cả những chiều
kích cao đẹp của nó. Cuộc sống với những giá trị thiêng liêng như lý tưởng, như
tình yêu, lòng trung tín. Một cuộc sống không nô lệ cho vật chất. Một cuộc sống
trung thực không giả dối. Một cuộc sống không bị đóng khung trong thế giới hữu
hạn mau tàn nhưng mở ra đến vĩnh cửu. Một cuộc sống không hạ con người xuống
nhưng nâng con người lên ngang với các thần thánh. Thật sự yêu mến cuộc sống
nên các ngài sẵn sàng hy sinh tính mạng để làm chứng, để bảo vệ và xây dựng.
Tình yêu nhân loại. : Cái chết của các ngài minh chứng một tình
yêu vô biên đối với nhân loại. Các ngài không chỉ yêu mến Chúa mà còn yêu mến
gia đình. Hãy nhìn cảnh thánh Lê văn Phụng hoặc thánh nữ Lê thị Thành an ủi con
cháu trước khi ra pháp trường. Tình yêu thương của các ngài lan cả tới lính
gác, cai tù và lý hình. Thánh Lê văn Phụng chữa bệnh cho người cai tù của mình.
Tất cả các thánh vui vẻ ra đi chịu chết. Không có ai tỏ lòng oán hận. Và nhất
là không có vị nào thù ghét các lý hình.
Tình yêu của các ngài phát xuất từ tình yêu Chúa nên rộng rãi
toả lan tới mọi người, mọi nơi các ngài sinh sống. Tình yêu ấy là tình yêu
nguyên tuyền nên không biết đến sự thù ghét, nên sẵn sàng tha thứ cho kẻ làm
hại mình. Tình yêu ấy như bông hoa vẫn toả hương trong tay kẻ vò nát nó. Tình
yêu ấy giống như loài gỗ quí vẫn phả hương thơm cả đến chiếc rìu bổ vào nó
(Fulton Sheen).
Động lực hướng dẫn cuộc đời các ngài là tình yêu. Cái chết của
các ngài làm chứng cho tình yêu. Đó chính là điều mà ta có thể bắt chước các
ngài. Trong hoàn cảnh hiện nay, ta không có hy vọng được phúc tử đạo, nhưng ta
vẫn có thể noi gương các thánh Việt Nam làm chứng cho đạo Chúa. Nếu ta không
được chết cho tình yêu, ta vẫn có thể sống cho tình yêu. Có lẽ ngày nay Chúa
cũng không mong ta chết vì đạo mà mong ta hãy sống vì đạo.
Lạy các thánh Tử Đạo Việt Nam, xin cầu cho chúng con. Amen
Thánh nữ tiên khởi
Việt Nam
Nhìn lại lịch sử Giáo hội Công giáo Việt Nam, số chị em phụ nữ
góp phần xương máu làm chứng đức tin không phải là ít. Tuy nhiên tinh thần kiên
cường bất khuất vì Đức tin Kitô giáo của thánh nữ Anê Lê Thị Thành là một mẫu
gương hiếm có.
Người mẹ gương mẫu
Anê Lê Thị Thành sinh khoảng 1781 tại làng Bái Điền, huyện Yên
Định, tỉnh Thanh Hoá. Tục lệ địa phương thường gọi tên cha mẹ bằng tên người
con đầu lòng, vì thế người địa phương gọi Thánh nữ và chồng là ông bà Đê, vì
người con trai đầu của ông bà tên Đê. Ông bà Đê sống hiền lành đạo đức, rất
quan tâm đến việc giáo dục con cái.
Từ bác ái đến tử đạo
Ông bà Đê có lòng bác ái hay thương giúp đỡ người, nhất là giúp
đỡ các linh mục gặp khó khăn trong thời cấm đạo. Ông bà dành một khu nhà kín
đáo để các linh mục thừa sai trú ẩn.
Tháng 3/1841 đời vua Thiệu Trị, có cha Thành trú ở nhà ông bà
Đê. Một người tên Đễ theo giúp cha Thành muốn lập công và tham tiền đã mật báo
tin các linh mục trú ẩn cho quan Tổng đốc Trịnh Quang Khanh. Binh lính bất ngờ
bao vây làng Phúc Nhạc vào đúng sáng ngày lễ Phục sinh (14/4/1841). Quan truyền
tập trung giáo dân lại để quân lính lục soát từng nhà. Cha Thành may mắn trốn
thoát kịp. Cha Lý được ông Trùm Cơ đưa sang trú ở vườn nhà bà Đê sát bên. Bà Đê
chỉ cho cha đường mương khô ở sau vườn cạnh một bụi tre: "Xin cha ẩn dưới
rãnh này, Đức Chúa Trời gìn giữ thì cha thoát, bằng không cha và con đều bị
bắt". Nói xong bà cùng con gái Lucia Nụ lấy rơm và cành khô che phủ lên,
nhưng quân lính đã trông thấy cha chạy qua vườn nhà bà, nên họ đến bắt cha Lý
và bà Đê, chủ nhà. Ông Trùm Cơ, bốn hương chức trong làng và hai nữ tu Mến
Thánh Giá Anna Kiêm và Anê Thanh cũng bị bắt. Tất cả bị trói mang gông điệu ra
đình làng. Khi bị bắt, bà Đê rất sợ hãi, nhưng khi điệu bà ra đình làng thì
gương mặt bà vui tươi và không có vẻ gì là sợ sệt nữa.
Mặc áo hoa hồng
Quân lính áp giải các nạn nhân về Nam Định. Họ phải đi suốt đêm
rất cực nhọc. Bà Đê sức yếu, không chịu nổi gông quá nặng, phải có người nâng
đỡ nhiều lần. Sáu ngày sau ra trước công đường, quan tòa bắt bà chối đạo, bà
đáp: "Tôi chỉ tôn thờ Thiên Chúa, không bao giờ tôi bỏ đạo Chúa muôn
đời…" Các quan truyền đánh đòn bà.
Đến lần thẩm vấn thứ hai, thứ ba, thấy bà Đê vẫn một lòng trung
kiên, quân lính được lệnh vừa đánh vừa lôi bà qua Thánh Giá. Nhưng bà sấp mình
xuống đất, kêu lớn tiếng rằng: "Lạy Chúa, xin thương giúp con, con không
bao giờ muốn chối bỏ lòng tin Chúa, nhưng vì con là đàn bà yếu đuối, nên họ
dùng sức mạnh để để cưỡng bách con đạp lên Thập Giá".
Lần tiếp theo ra trước tòa, quan cho túm tay áo lại rồi thả rắn
độc vào trong áo, nhưng bà Đê vẫn giữ được bình tĩnh cách lạ lùng. Bà đứng yên
không hề nhúc nhích nên rắn không cắn, chỉ lượn vài vòng rồi bò ra.
Cô Lucia Nụ đến thăm Mẹ trong ngục, thấy y phục thân mẫu loang
lỗ máu, cô thương mẹ khóc nức nở, bà an ủi con bằng những lời tràn trề lạc
quan: "Con đừng khóc nữa, mẹ mặc áo hoa hồng đấy, mẹ vui lòng chịu khổ vì
Chúa Giêsu, sao con lại khóc?" Bà còn khuyên: "Con hãy về
chuyển lời mẹ bảo với anh chị em con coi sóc việc nhà, giữ đạo sốt sắng, sáng
tối đọc kinh xem lễ, cầu nguyện cho mẹ vác Thánh Giá Chúa đến cùng. Chẳng bao
lâu mẹ con ta sẽ đoàn tụ trên nước Thiên Đàng."
Ngoài những cực hình tra tấn nặng nề và ăn uống kham khổ, bà còn
chịu thêm đau đớn của bệnh kiết lỵ. Hai nữ tu tận tâm săn sóc bà, các linh mục
gởi thuốc đến thăm, ban Bí tích Giải tội, xức dầu cho bà. Trong giờ hấp hối,
người ta thường nghe bà cầu nguyện: "Lạy Chúa, Chúa đã chịu chết vì con,
con hết lòng theo thánh ý Chúa. Xin Chúa tha mọi tội lỗi cho con".
Cuối cùng bà dâng lời sau hết: "Giêsu Maria Giuse! Con xin
phó linh hồn và thân xác con trong tay Chúa, xin ban ơn cho con được tuân theo
ý Chúa trong mọi sự". Bà Anê Đê đã về nhà Cha trên trời trong tinh thần
thánh thiện ấy. Hôm đó là ngày 12/7/1841, sau ba tháng bị giam cầm hy sinh vì
đức tin. Bà hưởng thọ 60 tuổi.
Theo tục lệ, người lính cho đốt ngón chân bà để kiểm tra nạn
nhân còn sống hay không. Họ tẩm liệm thi hài vào quan tài do Nhà Chung đem tới,
rồi an táng tại pháp trường Năm Mẫu. Sáu tháng sau, giáo hữu cải táng về Phúc
Nhạc.
Ngày 2/5/1909, Đức Piô X đã suy tôn Chân phước cho bà Anê Lê Thị
Thành. Bà thật xứng danh là gương mẫu và là các bổn mạng các bà mẹ Công giáo
Việt Nam. Ngày 19/6/1988, Đức Gioan Phaolô II suy tôn bà lên bậc Hiển thánh.
(Tổng hợp Hạnh các Thánh)
– Thánh Anê Thành,
một người mẹ của 6 đứa con. Trong cơn đau đớn vì bị tra tấn đã nhắn nhủ cô con
gái đến thăm người trong tù rằng: “Con chuyển lời mẹ nói với các anh chị em con
: Hãy coi sóc việc nhà, giữ đạo sốt sắng, đọc kinh sáng tối, dâng lễ mỗi ngày,
cầu nguyện cho mẹ vác thánh giá Chúa đến cùng. Chẳng bao lâu mẹ con ta sẽ đoàn
tụ trên Nước Thiên Đàng”. Lời sau cùng của bà là: “Giêsu Maria Giuse, con phó
thác hồn con và thân xác con trong tay Chúa, xin ban cho con trọn niềm tin ở
Chúa.”
– Thánh Giuse Lựu, trùm họ Mặc Bắc (Vĩnh Long) đã tâm sự với một
linh mục bạn tù rằng: “Xin cha cầu Chúa ban sức mạnh và lòng can đảm cho con.
Con sắp phải đi đày. Con xin trao cho Chúa tất cả mọi sự thuộc về con. Con bằng
lòng dâng cho Người hy sinh lớn lao hơn hết là gia đình, vợ con của con”.
– Thánh Matthêu Gẫm, 34 tuổi, một thương gia giàu có, dù bị hành
hạ, bị gông xiềng nhưng vẫn luôn bình tĩnh vui tươi. Ngài nói: “Tôi có ăn trộm,
ăn cướp gì đâu mà buồn. Được chết vì đạo là điều tốt lắm”.
– Thánh Laurensô Ngôn, 22 tuổi, một nông dân, đã trả lời khi các
quan bắt ngài bước qua thánh giá: “Tôi giữ đạo tôn thờ Chúa tể trời đất. Thánh
giá là phương thế Chúa dùng để cứu độ nhân loại. Tôi chỉ có thể tôn kính chứ
không bao giờ chà đạp. Tôi sẵn lòng chịu chết vì đức tin vào Thiên Chúa của
tôi”.
– Thánh Matthêu Phượng, trùm họ, đã nói với các con mình rằng:
“Các con của cha ơi! Đừng khóc, đừng buồn làm chi vì cha đang gặp được vận hội
may mắn”.
– Thánh Đaminh Ninh, 21 tuổi, nông dân, đã hiên ngang phát biểu:
“Nếu làm con cái không được phép sỉ nhục cha mẹ mình, thì làm sao người Kitô
hữu lại có thể chà đạp hình ảnh của Đấng tạo thành trời đất? Xin các quan thi
hành điều các quan muốn. Còn tôi không bao giờ xúc phạm thập giá Chúa tôi đâu”.
– Thánh Phêrô Dũng yên ủi vợ: “Hãy vui mừng vì tôi được hy sinh
mạng sống cho Chúa Kitô”.
– Thánh Emmanuel Phụng, trùm họ, trước khi bị siết cổ đã trao
cho con gái một ảnh thánh giá và nói: “Con hãy nhận lấy kỷ vật của cha. Đây là
ảnh Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Ảnh này quí giá hơn vàng bạc bội phần. Con
hãy luôn mang nơi cổ và trung thành cầu nguyện sớm chiều con nhé”.
Sau khi trở lại đạo Công
giáo, nhưng bị gia đình từ bỏ, ông đã lần hạt một cách ngượng nghịu… Và phép lạ
xảy ra.
Fernando Casanova, người Puerto Rico, sinh trưởng trong môi trường phái
Ngũ tuần rồi làm mục sư phái Phúc âm. Năm 2008, việc ông cải sang đạo Công giáo
là một sự kiện được loan truyền rộng rãi.
Kể từ lúc đó, ông là một nhà biện giáo Kitô giáo sáng giá với
kiến thức đầy ấn tượng về các tham khảo kinh thánh và tài hùng biện phong cách
Latinh đầy lôi cuốn.
Ông thường nói về tiến trình chậm rãi và đau đớn trong 5 năm của
mình, trở lại Công giáo sau nhiều năm phục vụ và có danh tiếng trong giáo hội
Tin Lành.
Khi thấy hoang mang trước việc liên tục nảy sinh các nhóm và
giáo hội Tin Lành mới, ông bắt đầu công cuộc nghiên cứu kinh thánh để tìm kiếm
Giáo hội Duy nhất và Hiệp nhất do Chúa Giêsu Kitô thiết lập. Nhiệt tâm của ông
dành cho cuộc nghiên cứu này, bắt rễ từ một khao khát chứng minh rằng mình có
thể “không cần là người Công giáo.”
Nhưng dần dần ông nghiệm ra, và rồi một cảm nghiệm với Chúa Kitô
trong Bí tích thánh thể trong một nhà thờ Công giáo, là cú hích cuối cùng để
ông đi đến quyết định trở lại.
Khi quyết định trở lại đạo Công giáo, ông đã kể cho vợ mình, một
người Tin Lành đầy xác tín về đạo của mình. Do đó, họ ly thân.
Trong vài tháng tiếp theo, ông không được gặp gia đình mình, và
với một người cha gia đình và người chồng chung thủy như ông, thật không thể
nào hiểu được vì sao Thiên Chúa lại để ông nhận lấy hậu quả này khi mà ông đã
theo đúng con đường con đường phải đi.
Ông kể lại chuyện một ngày nọ, khi đi vào nhà nguyện để xin Chúa
nâng đỡ cho nỗi đau buồn của mình, ông thấy một hàng chuỗi ai bỏ quên trên ghế,
và hiểu rằng Chúa muốn ông cầu nguyện bằng tràng chuỗi này. Dù cho ông quyết
tâm trở lại Công giáo, nhưng nền tảng Tin Lành lâu năm khiến ông rất khó chấp
nhận việc lần hạt, nhưng rồi ông hướng về Đức Mẹ và nói với mẹ là ông sẵn sàng
lần hạt với hai điều kiện: – “Con và vợ sẽ giải hòa.”
– “Con, vợ con, và con cái con được thông hiệp trọn vẹn với Giáo
hội của Con Mẹ.”
Ông đã lần hạt, theo lời ông là, “một cách ngượng nghịu và không
có đức tin, và thậm chí sau khi lần xong chục đầu tiên, tôi còn xin Chúa tha
thứ nếu như Chúa không thích việc con đang làm.”
Nhưng rồi, chỉ trong ngày hôm ấy, ông được gặp gia đình và giải
hòa với vợ.
Một năm sau “tràng chuỗi mân côi ngượng nghịu đó,” tiến sỹ
Casanova, cùng vợ và con cái, được rước Mình Thánh Chúa trong Nhà thờ chính tòa
Puerto Rico.
Ông rất tiếc nuối vì đã để lại tràng chuỗi trong nhà thờ hôm đó,
bởi ông muốn lần hạt mỗi ngày với tràng chuỗi đó, để ghi nhớ phép lạ Đức Mẹ đã
ban cho ông và gia đình ông.
(J.B. Thái Hòa chuyển dịch, phanxico.vn08.11.2016/
Aleteia | Javier Ordovas)
Aleteia | Javier Ordovas)
Chuyện hi hữu là có một con chim chào
mào hạng cao cấp đến đậu và ăn những thức ăn trên cái dĩa của bức tượng bằng đá
được đẻo khắc hình thánh PHAN XI CÔ ASSISI...chưng ở một khu vườn... Ai
cũng biết thánh Phanxicô Assisi là một vị thánh yêu thiên nhiên, yêu môi
trường... Ngài sống gần gũi với môi trường, hô hào yêu thương, gìn giữ và bảo
vệ thiên nhiên, coi đó là nền tảng cho hạnh phúc và hoà bình... Ngài thân
thương gọi những động vật, thực vật, sinh vật chung quanh là anh em, chị em ,
cô, dì, chú, bác, ông, bà...
Hình ảnh tuyệt vời giúp ta có một khái niệm, một cái nhìn khá
đơn giản nhưng rất cơ bản về thiên nhiên, môi trường trong quan niệm Kitô
giáo...
Lười cầu nguyện - Lm. Dân
Chài
Người thanh niên
lười biếng cầu nguyện.
Anh ta nói với mẹ của anh: - Không có phải cầu nguyện làm gì cho mệt. Nếu có Chúa thì Chúa đủ khôn ngoan và biết phải giúp chúng ta những gì.
Sau khi nói với mẹ như vậy, anh ta dắt chiếc xe máy ra khỏi cửa
nhà. Mẹ anh ta gọi và hỏi anh ta: - Con đi đâu vậy?
- Con đi hỏi xin việc làm chứ đi đâu nữa.
- Không có phải đi đâu làm gì cho mệt. Nếu có Chúa thì Chúa đủ
khôn ngoan và biết phải giúp con những gì.
- Chúng ta phải đi tìm xin việc chứ! Làm gì tự nhiên công việc
tự đến ngay được.
- Thì cũng phải cầu nguyện, đối thoại, thể hiện sự cộng tác, xin
ơn Chúa ban chứ! Làm gì mà cứ để mặc Chúa được.
Anh thấy mọi người ở đó đang đứng trong một bể bùn ngập ngang
bụng. Người thì đang hút thuốc, người thì đang uống bia vẻ khoái chí.
Anh ta buột miệng thốt lên: “Hỏa ngục mà cứ như là đi du lịch
tắm bùn thế này thì đã quá. Thế mà mình cứ tưởng…”
Vừa nói đến đó thì viên cai ngục tiến đến và ra lệnh: “Hết giờ
nghỉ giải lao. Bây giờ tất cả mọi người ở yên tại chỗ, cắm đầu xuống đất và
chổng hai chân lên trời!”
Thấy vậy, anh chàng đi thăm quan… xỉu liền!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét