Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Thứ Hai Tuần 12 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 12:1-9; Mt 7:1-5.
1/ Bài đọc I: 1 ĐỨC CHÚA phán với ông Áp-ram:
"Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho
ngươi. 2 Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn, sẽ chúc phúc cho
ngươi. Ta sẽ cho tên tuổi ngươi được lẫy lừng, và ngươi sẽ là một mối phúc
lành.
3 Ta sẽ chúc phúc cho những ai chúc phúc cho ngươi; Ai
nhục mạ ngươi, Ta sẽ nguyền rủa. Nhờ ngươi, mọi gia tộc trên mặt đất sẽ được
chúc phúc."
4 Ông Áp-ram ra đi, như ĐỨC CHÚA đã phán với ông. Ông
Áp-ram được bảy mươi lăm tuổi khi ông rời Kha-ran. 5 Ông Áp-ram đem
theo vợ là bà Xa-rai, cháu là ông Lót, và mọi tài sản họ đã gầy dựng được, cùng
với gia nhân họ đã có tại Kha-ran. Họ ra đi về phía đất Ca-na-an và đã tới đất
đó. 6 Ông Áp-ram đi qua đất ấy, đến nơi gọi là Si-khem, đến cây Sồi
Mô-re. Thời bấy giờ, người Ca-na-an đang ở trong đất ấy.
7 ĐỨC CHÚA hiện ra với ông Áp-ram và phán: "Ta sẽ
ban đất này cho dòng dõi ngươi." Tại đây ông dựng một bàn thờ để kính ĐỨC
CHÚA, Đấng đã hiện ra với ông.
8 Từ chỗ ấy, ông sang miền núi, ở phía đông Bết Ên. Ông
cắm lều giữa Bết Ên ở phía tây và Ai ở phía đông. Tại đây ông dựng một bàn thờ
để kính ĐỨC CHÚA và ông kêu cầu danh ĐỨC CHÚA. 9 Rồi ông đi từ chặng
nọ qua chặng kia đến miền Ne-ghép.
2/ Phúc Âm: 1 "Anh em đừng xét đoán, để khỏi
bị Thiên Chúa xét đoán,
2 vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị
Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ
đong đấu ấy cho anh em.
3 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em,
mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?
4 Sao anh lại nói với người anh em: "Hãy để tôi lấy
cái rác ra khỏi mắt bạn", trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh?
5 Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước
đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Không xét đoán tha nhân và tin tưởng hoàn
toàn vào Thiên Chúa.
Con người thích xét đoán vì nó là dịp để đề cao mình và giảm
danh giá tha nhân. Không những xét đoán tha nhân, nhiều người còn nghi ngờ quyền
năng Thiên Chúa và xét đoán luôn cả sự quan phòng của Ngài, khi họ chất vấn hay
than phiền những đau khổ Thiên Chúa bắt họ phải chịu. Con người xét đoán không
năng xét mình; vì thế, họ thấy họ tốt lành và dễ xét đóan tha nhân; nhưng nếu họ
chịu khó xét mình, họ sẽ thấy họ mang đầy những khuyết điểm, và không dám xét
đoán tha nhân. Con người dễ xét đoán, vì họ nghĩ chẳng có ai rỗi hơi kiểm điểm
những lời xét đoán của họ; nhưng nếu họ biết Thiên Chúa là Đấng thấu suốt mọi sự,
họ sẽ cẩn thận hơn khi phải xét đoán tha nhân.
Các Bài Đọc hôm nay dạy chúng ta hai bài học rất quan trọng
trong cuộc đời. Trong Bài Đọc I, tổ-phụ Abram nêu gương sáng cho chúng ta phải
tuyệt đối tin tưởng vào những gì Thiên Chúa dạy. Khi được Thiên Chúa truyền:
"Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho
ngươi;'' tổ phụ Abram tin tưởng lên đường ngay, vì ông hoàn toàn tin tưởng nơi
Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dạy con người tuyệt đối không được đoán
xét để khỏi bị đoán xét; vì con người không toàn thiện để đoán xét người khác.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Abram tin tưởng hoàn toàn vào Thiên Chúa.
1.1/ Abram can đảm vâng lời lên đường để xây đắp tương lai:
(1) Lời hứa của Thiên Chúa với Tổ-phụ Abraham: Đức Chúa phán
với ông Abram: "Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất
Ta sẽ chỉ cho ngươi. Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn, sẽ chúc phúc cho
ngươi. Ta sẽ cho tên tuổi ngươi được lẫy lừng, và ngươi sẽ là một mối phúc
lành. Ta sẽ chúc phúc cho những ai chúc phúc cho ngươi; Ai nhục mạ ngươi, Ta sẽ
nguyền rủa. Nhờ ngươi, mọi gia tộc trên mặt đất sẽ được chúc phúc." Đây là
lời hứa khơi mào Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa, và sẽ được hoàn thành bởi Đức
Kitô. Lời hứa này đòi thời gian 2,000 năm để hoàn thành.
(2) Thái độ tin tưởng và hành động vâng lời của Abram: Không
chút do dự về tương lai vô định, Abram ra đi, như Đức Chúa đã phán với ông. Ông
Abram được bảy mươi lăm (75) tuổi khi ông rời Haran. Ông Abram đem theo vợ là
bà Sarai, cháu là ông Lót, và mọi tài sản họ đã gầy dựng được, cùng với gia
nhân họ đã có tại Haran. Họ ra đi về phía đất Canaan và đã tới đất đó. Có rất
nhiều lý do ngăn cản Abram đừng làm theo ý Chúa: tuổi già, sức khỏe, họ hàng,
tương lai vô định ... nhưng một điều duy nhất giúp Abram vượt qua mọi trở ngại
là niềm tin của ông vào Thiên Chúa. Ông tin: những gì Thiên Chúa hứa, Ngài sẽ
làm.
1.2/ Thiên Chúa ban Đất Hứa cho giòng dõi của Abram: Đức
Chúa hiện ra với ông Abram và phán: "Ta sẽ ban đất này cho giòng dõi
ngươi." Đất mà Thiên Chúa hứa ban là Đất Hứa nơi mà các người Canaan đang
cư ngụ. Đất Hứa này chỉ thực sự là của giòng dõi ông, khi họ xuất hành ra khỏi
Ai-cập, và Thủ-lãnh Joshua lãnh đạo họ đánh bại người Canaan, và phân phối Đất
Hứa cho 12 chi tộc của Israel; lúc đó, Abram không còn sống trên trần gian!
Dẫu vậy, Abram cũng vẫn đo lường giải đất mà con cháu ông sẽ
làm chủ sau này: ''Tại Shechem, ông dựng một bàn thờ để kính Đức Chúa, Đấng đã
hiện ra với ông. Từ chỗ ấy, ông sang miền núi, ở phía đông Bethel. Ông cắm lều
giữa Bethel ở phía tây và Ai ở phía đông. Tại đây ông dựng một bàn thờ để kính
Đức Chúa và ông kêu cầu danh Đức Chúa. Rồi ông đi từ chặng nọ qua chặng kia đến
miền Negeb.''
2/ Phúc Âm: Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét
đoán.
2.1/ Tuyệt đối không xét đoán: Chúa Giêsu truyền: "Anh
em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào,
thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy.'' Có ít nhất 3 lý do ngăn cấm
con người xét đoán tha nhân:
(1) Con người không biết hết hoàn cảnh và các dữ kiện liên
quan: Con người dễ phê phán tha nhân vì họ nhìn từ bên ngoài; nhưng để phê phán
đúng, họ phải đặt mình vào bên trong để hiểu hòan cảnh của đương sự. Ví dụ, một
người nghèo đói phải ăn cắp để có của ăn nuôi sống là điều hợp lý phải làm; chứ
không phải trường hợp ăn cắp nào cũng xấu. Tục ngữ Việt-nam có câu: "Có ở
trong chăn mời biết chăn có rận." Hay trong truyện Kiều của Nguyễn Du có
câu: "Đoạn trường ai có qua cầu mới hay." Nàng Kiều phải bán mình để
chuộc cha để trả ơn sinh thành nuôi dưỡng là điều một người con hiếu thảo phải
làm, chứ không phải trường hợp mãi dâm nào cũng bị kết án.
(2) Con người bị chi phối bởi rất nhiều thành kiến: ngôn ngữ,
chủng tộc, màu da, giai cấp, liên hệ, quyền lợi ... Một khi đã có những thành
kiến, rất khó để con người phán đoán cách chí công vô tư. Người Hy-lạp có thói
quen phân xử nạn nhân trong phòng tối để tránh thành kiến; nhưng cả hai bên vẫn
có thể nghe tiếng nói của nhau và đoán được nguồn gốc của nhau.
(3) Con người không sạch hoàn toàn để phán xét: Trong câu
truyện "Người phụ nữ ngoại tình" của Tin Mừng Gioan, Chúa Giêsu thách
thức những người đòi kết án và ném đá người phụ nữ: "Ai trong các ông sạch
tội, hãy quăng viên đá trước." Và họ dần dần rút lui đến khi chỉ còn mình
Chúa Giêsu, Đấng có quyền phán xét mọi người vì Ngài không bao giờ phạm tội.
Nhưng Ngài nói với chị: "Tôi cũng vậy, tôi không phán xét chị. Thôi! chị về
đi và từ nay đừng phạm tội nữa" (Jn 8:12).
Có những trường hợp con người buộc phải xét xử như: bề trên,
quan tòa, cha mẹ ... Trong những trường hợp buộc phải xét xử, hãy xét xử cách rộng
lượng, phải có đầy đủ các dữ kiện, và theo sự hướng dẫn của Thánh Thần, vì theo
Lời Chúa cảnh cáo: "Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy
cho anh em."
2.2/ Hãy kiểm điểm mình trước: Một trong những cách giúp con
người đừng đóan xét tha nhân là năng kiểm điểm bản thân mình. Khi con người
thành thật với chính mình, họ tìm ra trong người họ cũng đầy dẫy những tính hư,
nết xấu, nhiều khi còn to lớn hơn của tha nhân gấp bội. Nhận ra bản thân như thế,
họ sẽ dễ dàng thông cảm và không đoán xét tha nhân. Ngược lại, khi con người
không năng xét mình, họ dễ dàng đoán xét tha nhân, vì họ nghĩ họ sạch tội. Chúa
Giêsu đưa ra một ví dụ để cảnh cáo hạng người này: ''Sao anh thấy cái rác trong
con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?
Sao anh lại nói với người anh em: ''Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn,"
trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra
khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh
em.''
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải hoàn toàn tin tưởng vào Thiên Chúa, và đừng
bao giờ xét đoán sự quan phòng của Ngài.
- Chúng ta cần tập thói quen tuyệt đối không xét đoán tha
nhân, vì đó không phải là việc của chúng ta. Trường hợp vì bổn phận phải xét xử,
hãy theo sự hướng dẫn của Thánh Thần, có tất cả các bằng chứng liên quan, hiểu
hoàn cảnh của đương sự, và phán xét cách rộng lượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét