Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Thứ Hai Tuần 5 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 1:1-19; Mk 6:53-56.
1/ Bài đọc I: 1 Lúc khởi
đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất.
2 Đất còn trống rỗng, chưa
có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm, và thần khí Thiên Chúa bay lượn trên
mặt nước.
3 Thiên Chúa phán: "Phải
có ánh sáng." Liền có ánh sáng.
4 Thiên Chúa thấy rằng ánh
sáng tốt đẹp. Thiên Chúa phân rẽ ánh sáng và bóng tối.
5 Thiên Chúa gọi ánh sáng
là "ngày", bóng tối là "đêm". Qua một buổi chiều và một buổi
sáng: đó là ngày thứ nhất.
6 Thiên Chúa phán: "Phải
có một cái vòm ở giữa khối nước, để phân rẽ nước với nước."
7 Thiên Chúa làm ra cái vòm
đó và phân rẽ nước phía dưới vòm với nước phía trên. Liền có như vậy.
8 Thiên Chúa gọi vòm đó là
"trời". Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ hai.
9 Thiên Chúa phán: "Nước
phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra." Liền có như vậy.
10 Thiên Chúa gọi chỗ cạn
là "đất", khối nước tụ lại là "biển". Thiên Chúa thấy thế
là tốt đẹp.
11 Thiên Chúa phán: "Đất
phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất có trái,
ra trái tuỳ theo loại, trong có hạt giống." Liền có như vậy.
12 Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ
mang hạt giống tuỳ theo loại, và cây ra trái, trong trái có hạt giống tuỳ theo
loại. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
13 Qua một buổi chiều và một
buổi sáng: đó là ngày thứ ba.
14 Thiên Chúa phán:
"Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu
chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm.
15 Đó sẽ là những vầng sáng
trên vòm trời để chiếu soi mặt đất." Liền có như vậy.
16 Thiên Chúa làm ra hai vầng
sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển
đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao.
17 Thiên Chúa đặt các vầng
sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất,
18 để điều khiển ngày và
đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
19 Qua một buổi chiều và một
buổi sáng: đó là ngày thứ tư.
2/ Phúc Âm: 53 Khi qua
biển rồi, Đức Giê-su và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ.
54 Thầy trò vừa ra khỏi
thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giê-su.
55 Họ rảo khắp vùng ấy và
nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó.
56 Người đi tới đâu, vào làng
mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường
ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và
bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người phải
biết ơn tác giả của sự sống.
Trong thế giới con người, chúng
ta thường thấy có 2 hạng người tiêu biểu: một hạng người chịu để tâm nghiên cứu
để tìm ra sự thật, nguồn gốc, và căn nguyên mọi lòai như: “Tôi đã tìm thấy
Thiên Chúa trong vũ trụ.” Hay “Tôi đã tìm thấy Thiên Chúa nơi phòng thí nghiệm.”
Ngược lại, có những người lười biếng, không chịu học hỏi lịch sử, và truy tầm
nguồn gốc và căn nguyên của mọi lòai; lại còn có thái độ tự tôn, kiêu ngạo, và
nghĩ mình có thể làm mọi sự; chẳng hạn lời tuyên bố của triết gia hiện sinh F.
Nietzsche “Tôi đã giết chết Thiên Chúa!” hay lời phê phán của K. Marx, ông tổ cộng
sản, về niềm tin vào Thiên Chúa: “Tôn giáo là thuốc phiện mê ngủ con người.”
Nếu con người chịu khó học hỏi lịch
sử và tìm về nguồn cội, con người sẽ khám phá ra trái đất con người đang sống
chỉ là một hành tinh nhỏ và mỏng giòn của vũ trụ, chứ không phải là trung tâm
điểm hay cái rốn của vũ trụ như nhiều người lầm tưởng. Trái đất tự nó không thể
sống một mình, nhưng tùy thuộc vào các hành tinh chung quanh; nhất là 2 hành
tinh lớn mặt trời và mặt trăng. Nhận ra thân phận yếu đuối của mình sẽ giúp con
người khiêm nhường hơn, biết ơn, và trông cậy vào sự khôn ngoan, uy quyền, và sức
mạnh của Đấng Sáng Tạo.
Hai Bài Đọc hôm nay nói lên sự
tương phản giữa Đấng Sáng Tạo uy quyền và con người yếu đuối bệnh tật. Trong
Bài Đọc I, tác-giả Sách Sáng Thế Ký, dù không có một dụng cụ nghiên cứu thiên
văn nào, cả hàng mấy ngàn năm trước đây, đã biết dùng trí óc lý luận của mình,
nhận ra uy quyền sáng tạo của Thiên Chúa trong vũ trụ. Trong Phúc Âm, Thiên
Chúa, tác giả của sự sống, cũng là người chữa lành mọi tật bệnh cho con người.
Điều kiện để được chữa bệnh: con người phải nhận ra tình trạng bệnh tật của
mình và đến với Thiên Chúa để được chữa lành.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa tạo dựng
trời đất.
Điều đầu tiên chúng ta cần chú ý
khi đọc trình thuật tạo dựng: Đây không phải là thứ tự những gì Thiên Chúa làm;
nhưng là một tường thuật về công cuộc tạo dựng theo con mắt đức tin, dưới sự
linh hứng của Thánh Thần. Tác-giả quan tâm tới ai là người sáng tạo, chứ không
quan tâm đến cách thức chi tiết phải làm sao. Tác giả quan tâm đến sự thật đặt
căn bản trên những sự kiện lịch sử, chứ không tới thứ tự lịch sử của những biến
cố. Tác giả quan tâm đến sự cứu độ hơn là thần học về việc tạo dựng. Tác giả tường
thuật công trình sáng tạo theo sự hiểu biết và suy tư của con người thời đó,
khi chưa có những kiến thức khoa học về sự vận chuyển trong trời đất.
1.1/ Ngày thứ nhất, Thiên Chúa tạo
dựng ánh sáng và phân rẽ ánh sáng khỏi bóng tối:
Ngay từ khởi thủy, chỉ có một
Thiên Chúa; khác hẳn với những tôn giáo đa thần. Ánh sáng và bóng tối là do
Thiên Chúa tạo dựng, cả hai đều ở dưới uy quyền của Thiên Chúa, chứ không là 2
thần khác nhau. Uy quyền của Thiên Chúa trên ánh sáng và bóng tối được diễn tả
bằng việc Chúa muốn và phán và sự vật liền có, và Chúa gọi là sự vật liền được
gọi. Theo tâm thức của người Do-Thái xưa, người được đặt tên là người có tòan
quyền trên sự việc. Theo sự suy luận của tác giả, ánh sáng phải có trước khi
làm các việc khác, nên Thiên Chúa tạo dựng ánh sáng trước khi tạo dựng các sự vật
khác.
1.2/ Ngày thứ hai, Thiên Chúa tạo
dựng bầu trời: Theo sự mô tả của tác-giả ở trên, tòan thể địa cầu bao bọc bởi
nước; do đó, địa cầu cần được phân chia ranh giới hẳn hoi. Để làm điều này,
Thiên Chúa chế tạo một cái vòm, và bầu trời giống như hình một cái phễu lớn giổng
ngược để phân rẽ nước phía trên và nước phía dưới. Chỗ nước chảy xuống được
khóa lại và mở ra khi muốn làm mưa.
1.3/ Ngày thứ ba, Thiên Chúa
phân tách đất liền ra khỏi biển và tạo dựng cây cỏ: Sau khi đã phân cách nước
phía trên, Thiên Chúa phân cách nước phía dưới khi Thiên Chúa phán: "Nước
phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra." Liền có như vậy.
Thiên Chúa gọi chỗ cạn là "đất," khối nước tụ lại là "biển."
Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Chỗ nào có đất là có cây cỏ mọc.
Theo sự suy nghĩ của tác gỉa, đến lúc Thiên Chúa tạo dựng chúng nên Ngài phán:
"Đất phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất
có trái, ra trái tuỳ theo loại, trong có hạt giống." Liền có như vậy. Đất
trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống tuỳ theo loại, và cây ra trái, trong trái
có hạt giống tuỳ theo loại. Điều cần chú ý là tiềm năng sự sống và sự tái tạo
đã có trong các hạt giống khi Thiên Chúa tạo dựng; và không bao giờ cạn. Bao
lâu còn đất, các hạt giống sẽ sinh hoa trái cho con người hưởng dùng.
1.4/ Ngày thứ tư, Thiên Chúa tạo
dựng các hành tinh: mặt trời, mặt trăng, và các ngôi sao.
Có lẽ tác giả phân biệt 2 thứ
ánh sáng: ánh sáng của ngày thứ nhất là để nhìn, và ánh sáng đến từ mặt trời.
Có lẽ tác giả chưa đủ kiến thức để biết ánh sáng ban ngày đến từ mặt trời.
Thiên Chúa nghĩ: Để phân biệt ngày với đêm, cần có 2 nguồn sáng khác nhau,
nên Thiên Chúa phán: "Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân
rẽ ngày với đêm, để làm dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm. Đó sẽ là những
vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất." Thiên Chúa làm ra
hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để
điều khiển đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao. Thiên Chúa đặt các vầng sáng
trên vòm trời để chiếu soi mặt đất, để điều khiển ngày và đêm, và để phân rẽ
ánh sáng với bóng tối.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu chữa lành
con người.
2.1/ Bệnh tật đe dọa sự sống con
người: Tuy Thiên Chúa dựng nên mọi sự đều tốt lành; nhưng những điều dữ luôn đe
dọa con người, một trong những điều dữ này là các bệnh tật. Bệnh tật có nhiều
nguyên do, một trong những nguyên do chính là sự ô nhiễm môi trường và tính vô
trách nhiệm của con người.
2.2/ Con người nhận ra tác giả của
sự sống: Trình thuật kể: “Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận
ra Đức Giêsu. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh
nhân đến đó. Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người
ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được
chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.”
Hai điều kiện để được chữa lành bệnh: (1) Nhận ra mình mắc bệnh, và (2) Chạy đến
với Chúa Giêsu, tác giả của sự sống, để được chữa lành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mọi vật có là do Thiên Chúa tạo
dựng. Tuy trình thuật của Sách Sáng Thế Ký không mô tả chi tiết và lý do, nhưng
đó là sự thật về nguồn gốc và căn nguyên của sự vật.
- Thiên Chúa là tác giả của sự sống.
Ngài tạo dựng mọi sự: nước, đất, ánh sáng, hạt giống … để bảo vệ sự sống của
muôn lòai. Không phải ngẫu nhiên có sự sống như nhiều người lầm tưởng.
- Quan sát thiên nhiên và đọc
trình thuật tạo dựng giúp con người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo
muôn lòai muôn vật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét