Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Thứ Năm Tuần I TN, Năm lẻ
Bài đọc: Heb 3:7-14; Mk 1:40-45.
1/ Bài đọc I: 7 Vì thế,
như lời Thánh Thần phán: Ngày hôm nay, nếu các ngươi nghe tiếng Chúa,
8 thì chớ cứng lòng như hồi
chúng nổi loạn, như ngày chúng thử thách Ta trong sa mạc,
9 nơi cha ông các ngươi đã
từng dò xét mà thử thách Ta và đã thấy các việc Ta làm
10 suốt bốn mươi năm. Vì thế,
Ta đã nổi giận với dòng giống này, Ta đã nói: Tâm hồn chúng cứ lầm lạc mãi,
chúng nào biết đến đường lối của Ta.
11 Nên Ta mới thịnh nộ thề
rằng: chúng sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta!
12 Thưa anh em, hãy đề
phòng, đừng để người nào trong anh em có lòng dạ xấu xa chối bỏ đức tin mà lìa
xa Thiên Chúa hằng sống.
13 Trái lại, ngày ngày anh
em hãy khuyên bảo nhau bao lâu còn được gọi là ngày hôm nay, kẻo có ai trong
anh em ra cứng lòng vì bị tội lỗi lừa gạt.
14 Quả thế, chúng ta đã được
thông phần Đức Ki-tô, miễn là chúng ta cứ giữ vững cho đến cùng căn bản của
lòng tin đã có từ ban đầu.
2/ Phúc Âm: 40 Có người
bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng: "Nếu Ngài muốn,
Ngài có thể làm cho tôi được sạch."
41 Người chạnh lòng thương
giơ tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi!"
42 Lập tức, chứng phong hủi
biến khỏi anh, và anh được sạch.
43 Nhưng Người nghiêm giọng
đuổi anh đi ngay,
44 và bảo anh: "Coi chừng,
đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch,
thì hãy dâng những gì ông Môsê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết."
45 Nhưng vừa ra khỏi đó,
anh đã bắt đầu rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công
khai vào thành nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành. Và dân
chúng từ khắp nơi kéo đến với Người.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bất tuân lệnh
Thiên Chúa sẽ phải lãnh nhận hậu quả.
Trong cuộc sống, mọi người chúng
ta đều nhận ra nguyên tắc: nếu muốn kết quả tốt đẹp, phải thi hành những điều
kiện đòi hỏi; làm ngược lại sẽ phải lãnh hậu quả xấu. Ví dụ, để có thể lành bệnh,
con người phải làm theo những gì bác sĩ căn dặn; nếu không, sẽ không khỏi bệnh.
Để có thể thu thập kiến thức và đạt được điểm cao, học sinh phải lắng nghe giáo
sư và viết lại những gì giáo sư nói; nếu nói ngược lại và không có lý do chứng
minh, sẽ bị điểm xấu và có thể bị ở lại lớp.
Các Bài Đọc hôm nay xoay quanh
việc con người phải vâng lời Thiên Chúa và thi hành những gì Ngài dạy, nếu muốn
được Thiên Chúa săn sóc và ban ơn. Làm ngược lại những gì Thiên Chúa dạy là tự
chuốc hậu quả xấu cho mình. Trong Bài Đọc I, Tác giả Thư Do-Thái dùng ví dụ của
hai nhà lãnh đạo Moses và Aaron để răn bảo dân phải biết vâng lời Thiên Chúa mà
tin vào Đức Kitô. Trong Phúc Âm, mặc dù đã được ngăn cấm bởi Đức Kitô, người
phong hủi vẫn không vâng lời. Sự bất tuân của anh làm cho Chúa Giêsu không thể
vào thành và dạy dỗ dân chúng được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng sẽ không được
vào chốn yên nghỉ của Ta!
1.1/ Tâm hồn chúng cứ lầm lạc
mãi, chúng nào biết đến đường lối của Ta:
(1) Biến cố trong sa mạc tại
Meribah và Massah (Psa 95:7-11): Dân chúng đi trong sa mạc không có nước uống,
họ kêu ca với Moses và Aaron hai lần. Lần đầu tại Marah (Exo 15:23), nước quá đắng
họ không uống được, Thiên Chúa chỉ cho Moses lấy một khúc gỗ quăng xuống, nước
liền hóa ngọt cho dân uống. Lần thứ hai tại Meribah (Exo 17:1-7, Num 20:1-13),
dân chúng cũng kêu trách vì không có nước uống, Thiên Chúa bảo Moses và Aaron:
"Hãy cầm lấy cây gậy, và cùng với Aaron, anh ngươi, triệu tập cộng đồng lại.
Trước mặt chúng, các ngươi sẽ nói với tảng đá và chúng sẽ cho nước; từ tảng đá,
ngươi sẽ làm cho nước chảy ra cho chúng, và ngươi sẽ cho cộng đồng và súc vật của
chúng uống." Ông Moses cầm lấy cây gậy ở trước nhan Đức Chúa, như Người đã
truyền cho ông. Ông Moses và ông Aaron triệu tập đại hội trước tảng đá; ông
Moses nói với họ: "Nghe đây, hỡi quân phản nghịch! Từ tảng đá này, chúng
tôi có thể làm cho nước chảy ra cho các người được không?" Ông Moses giơ
tay, lấy gậy đập vào tảng đá hai lần; nước trào ra lai láng cho cộng đồng và
súc vật uống” (Num 20:8-11).
Nếu một người so sánh những gì
Thiên Chúa nói với những gì ông Moses làm, người đó sẽ nhận thấy ông Moses đã
không vâng lời làm theo những gì Thiên Chúa truyền: Chúa bảo ông “các ngươi sẽ
nói với tảng đá.” Ông Moses lấy gậy đập vào tảng đá, không chỉ đập một lần mà tới
hai lần. Vì thế, đây là bài học muôn đời cho dân Israel và cho chúng ta: Hễ
Thiên Chúa bảo gì, hãy làm đúng như vậy. Tác giả Thánh Vịnh 95 nhắc lại cho dân
chúng sự kiện này để họ biết tầm quan trọng của việc vâng lời Thiên Chúa: “Vì
thế, như lời Thánh Thần phán: Ngày hôm nay, nếu các ngươi nghe tiếng Chúa, thì
chớ cứng lòng như hồi chúng nổi loạn, như ngày chúng thử thách Ta trong sa mạc,
nơi cha ông các ngươi đã từng dò xét mà thử thách Ta và đã thấy các việc Ta làm
suốt bốn mươi năm. Vì thế, Ta đã nổi giận với dòng giống này, Ta đã nói: Tâm hồn
chúng cứ lầm lạc mãi, chúng nào biết đến đường lối của Ta.”
(2) Hậu quả của việc không vâng
lời: Bấy giờ Đức Chúa phán với ông Môsê và ông Aaron: "Bởi vì các ngươi đã
không tin vào Ta để biểu dương sự thánh thiện của Ta trước mắt con cái Israel,
nên các ngươi sẽ không được đưa đại hội này vào đất Ta ban cho chúng. Đó là mạch
nước Meribah - nghĩa là gây chuyện - nơi con cái Israel đã gây chuyện với Đức
Chúa, và Người đã biểu dương sự thánh thiện của Người giữa họ" (Num
20:12-13). Hai ông Moses và Aaron, mặc dù có công nhiều trong việc lãnh đạo dân
Do-Thái ra khỏi Ai-Cập và cuộc hành trình suốt 40 năm trong sa mạc, đã không được
lãnh đạo dân vào Đất Hứa vì biến cố bất tuân tại Meribah này. Thiên Chúa cho
ông Moses thấy Đất Hứa rồi qua đời (Jos 1:1-2), nhưng đã chọn ông Joshua lãnh đạo
đem dân vào Đất Hứa. Tác giả của Thánh Vịnh 95 cũng nhắc lại hậu quả này: “Nên
Ta mới thịnh nộ thề rằng: chúng sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta!”
1.2/ Đừng chối bỏ niềm tin vào Đức
Kitô:
(1) Nếu chối bỏ Đức Kitô: Sau
khi Tác-giả Thư Do-Thái dùng bằng chứng của Cựu Ước để chứng minh sự quan trọng
của việc vâng lời Thiên Chúa, ông áp dụng điều này trong Tân Ước. Vì Đức Kitô
được Thiên Chúa sai đến để dạy dỗ và mang ơn Cứu Độ cho dân, tất cả mọi người
phải tin vào Ngài và thực hành những gì Ngài dạy. Ông viết: “Thưa anh em, hãy đề
phòng, đừng để người nào trong anh em có lòng dạ xấu xa chối bỏ đức tin mà lìa
xa Thiên Chúa hằng sống. Trái lại, ngày ngày anh em hãy khuyên bảo nhau bao lâu
còn được gọi là ngày hôm nay, kẻo có ai trong anh em ra cứng lòng vì bị tội lỗi
lừa gạt. Quả thế, chúng ta đã được thông phần Đức Kitô, miễn là chúng ta cứ giữ
vững cho đến cùng căn bản của lòng tin đã có từ ban đầu.”
(2) Hậu quả của việc chối bỏ Đức
Kitô: lìa xa Thiên Chúa hằng sống. Theo các tác giả của Tân Ước, điều kiện để
được hưởng ơn Cứu Độ là tin vào Đức Kitô. Ai không tin vào Đức Kitô, sẽ không
có sự sống đời đời; và như thế, sẽ không bao giờ được chung sống với Thiên
Chúa.
2/ Phúc Âm: Người phong cùi được
chữa lành, nhưng không nghe lời Thiên Chúa.
2.1/ Chúa Giêsu chữa lành người
phong cùi: Có người bị phong hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng:
"Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Người chạnh lòng
thương giơ tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi!" Lập tức,
chứng phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch.
2.2/ Lệnh truyền của Chúa Giêsu:
Người nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, và bảo anh: "Coi chừng, đừng nói gì với
ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được lành sạch, thì hãy dâng
những gì ông Moses đã truyền, để làm chứng cho người ta biết." Mục đích tại
sao Chúa Giêsu làm phép lạ là vì thương bệnh nhân và muốn cho họ nhận ra Ngài
là Thiên Chúa, chứ không phải để được tán dương ca tụng. Nếu sau khi lãnh nhận
phép lạ, mà vẫn không tin vào Ngài, phép lạ đó coi như đã không đạt được mục
đích.
2.3/ Anh được chữa lành phong hủi
không nghe lời Chúa Giêsu: Trình thuật kể: “Nhưng vừa ra khỏi đó, anh đã bắt đầu
rao truyền và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công khai vào thành
nào được, mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành.” Chúng ta cứ thử tưởng
tượng, nếu Chúa Giêsu là một ông vua hay nhà lãnh đạo quân sự, điều gì sẽ xảy
ra cho anh phong cùi này?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải tuyệt đối tin tưởng
vào Thiên Chúa và tuân giữ những gì Ngài truyền dạy.
- Vâng lời Thiên Chúa và các nhà
lãnh đạo không phải là hèn kém hay nô lệ, nhưng chứng tỏ sự khôn ngoan của
chúng ta; vì chúng ta biết họ khôn ngoan và yêu thương chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét