Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Thứ Tư Tuần I BNPS
Bài đọc: Acts 3:1-10; Lk
24:13-35.
1/ Bài đọc I: 1 Một
hôm, ông Phê-rô và ông Gio-an lên Đền Thờ, vào buổi cầu nguyện giờ thứ chín.
2 Khi ấy, người ta khiêng đến
một người què từ khi lọt lòng mẹ. Ngày ngày họ đặt anh ta bên cửa Đền Thờ gọi
là Cửa Đẹp, để xin kẻ ra vào Đền Thờ bố thí. 3 Vừa thấy ông Phê-rô và
ông Gio-an sắp vào Đền Thờ, anh liền xin bố thí. 4 Hai ông nhìn thẳng
vào anh, và ông Phê-rô nói: "Anh nhìn chúng tôi đây!" 5 Anh
ta chăm chú nhìn hai ông, tưởng rằng sẽ được cái gì. 6 Bấy giờ ông
Phê-rô nói: "Vàng bạc thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây:
nhân danh Đức Giê-su Ki-tô người Na-da-rét, anh đứng dậy mà đi!" 7 Rồi
ông nắm chặt lấy tay mặt anh, kéo anh chỗi dậy. Lập tức bàn chân và xương mắt
cá của anh trở nên cứng cáp. 8 Anh đứng phắt dậy, đi lại được; rồi
cùng với hai ông, anh vào Đền Thờ, vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng Thiên Chúa. 9 Toàn
dân thấy anh đi lại và ca tụng Thiên Chúa. 10 Và khi nhận ra anh
chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự
việc mới xảy đến cho anh.
2/ Phúc Âm: 13 Cũng
ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau,
cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về
tất cả những sự việc mới xảy ra. 15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn
tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ.
16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn
cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa
trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18 Một
trong hai người tên là Cleopas trả lời: "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ
tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa
nay." 19 Đức Giê-su hỏi: "Chuyện gì vậy?" Họ thưa:
"Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc
làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các
thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã
đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng
rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến
nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong
nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23không
thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người
vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc
y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy." 25 Bấy
giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí
các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại
chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? 27 Rồi
bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những
gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. 28Khi gần tới làng họ muốn
đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng:
"Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn."
Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30 Khi đồng bàn với họ, Người
cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền
mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo
nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng
ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?" 33 Ngay lúc ấy, họ
đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ
họp tại đó. 34 Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi dậy thật
rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."
35 Còn hai ông thì thuật lại
những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ
bánh.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Chúa vẫn đồng
hành với các môn đệ sau cái chết của Ngài.
Xa cách Chúa là một khủng hỏang
và mất mát tất cả cho các môn đệ, vì họ đã đặt trọn vẹn niềm tin và cuộc đời của
họ nơi Ngài. Hầu hết đã bỏ Chúa trong Cuộc Thương Khó của Ngài; và giờ đây
không còn được nhìn thấy Ngài nữa, họ chán nản, thất vọng. Nhiều người rời
Jerusalem để trở về với gia đình, làm lại cuộc đời như hai môn đệ trên đường về
Emmaus. Chính Chúa Giêsu đã nhìn thấy trước viễn ảnh này khi Ngài nói với các
môn đệ: “Họ sẽ diệt chủ chăn, và đàn chiên sẽ tan tác.”
Các Bài Đọc hôm nay muốn nhấn mạnh:
mặc dầu không còn sống trên dương gian, Chúa vẫn đồng hành và hoạt động trong
và với các ông. Ngài vẫn có thể chữa lành, dạy dỗ, và làm cho con người thất vọng
được sống hy vọng qua các môn đệ của Ngài. Trong Bài Đọc I, Chúa cho Phêrô quyền
lực để chữa lành người què từ khi sinh, như Ngài đã từng làm cho dân chúng.
Phêrô đã nhân danh Chúa Giêsu Kitô người Nazareth để làm phép lạ này. Trong
Phúc Âm, Chúa Giêsu thắp lên niềm hy vọng cho 2 môn đệ trên đường Emmaus khi
Ngài cùng các ông bẻ bánh và học hỏi những biến cố vừa xảy ra dưới lăng
kính của Kinh Thánh.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông Phêrô chữa
lành người què từ khi lọt lòng mẹ.
Một hôm, ông Phêrô và ông Gioan
lên Đền Thờ, vào buổi cầu nguyện giờ thứ chín. Các ông vẫn giữ thói quen lên Đền
Thờ cầu nguyện mặc dù Chúa Giêsu không còn nữa và Ngài đã khai mào một kỷ
nguyên mới. Điều này chứng tỏ cho chúng ta thấy, có những thói quen tốt lành cần
giữ, chứ không phải khi bắt đầu kỷ nguyên mới là đạp đổ tất cả những gì của kỷ
nguyên cũ.
(1) Phép lạ chữa lành cần thiết
để khơi dậy niềm tin: Thiên Chúa vẫn không ngừng cảm thương với những đau khổ của
kiếp người, và Ngài luôn dùng tình thương của con người để làm vơi đi những nỗi
bất hạnh của đồng loại. Phép lạ chữa lành của Phêrô hôm nay chứng minh điều
này, và cần thiết để cho các tông đồ biết Chúa ban uy quyền và tình thương để
các ông tiếp tục thi hành sứ vụ mang con người về cho Thiên Chúa.
(2) Giúp đỡ tha nhân không chỉ bằng
vàng bạc: nhưng có thể là làm cho bình phục, hay mở mang trí tuệ bằng sự dạy dỗ,
hay làm cho tha nhân có được niềm tin và hy vọng ... Khi anh què nhìn thấy ông
Phêrô và ông Gioan sắp vào Đền Thờ, anh liền xin bố thí. Ông Phêrô nói với anh:
"Vàng bạc thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây: nhân danh Đức
Giêsu Kitô người Nazareth, anh đứng dậy mà đi!" Rồi ông nắm chặt lấy tay mặt
anh, kéo anh chỗi dậy. Lập tức bàn chân và xương mắt cá của anh trở nên cứng
cáp. Anh đứng phắt dậy, đi lại được.
(3) Phản ứng của con người khi
chứng kiến phép lạ: Sau khi được chữa lành, anh què vào Đền Thờ cùng với hai
ông, anh vừa đi vừa nhảy nhót và ca tụng Thiên Chúa. Toàn dân thấy anh đi lại
và ca tụng Thiên Chúa. Và khi nhận ra anh chính là người vẫn ngồi ăn xin tại Cửa
Đẹp Đền Thờ, họ kinh ngạc sững sờ về sự việc mới xảy đến cho anh.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu hiện đến
với hai môn đệ trên đường đi Emmaus.
Có hai người trong nhóm môn đệ đi
đến một làng kia tên là Emmaus, cách Jerusalem chừng mười một cây số. Họ trò
chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. Sự kiện hai ông đi khỏi
Jerusalem và tâm sự của hai ông khi trò chuyện với Chúa Giêsu chứng tỏ hai ông
đã đánh mất niềm tin và hy vọng vào Đức Kitô.
2.1/ Họ nghe và nhìn thấy Chúa,
nhưng không nhận ra Ngài: Đang lúc hai ông trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức
Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ. Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản nên không nhận
ra Người. Chúa đồng hành với họ, để tìm ra những băn khoăn lo lắng của họ, và
Ngài giúp họ để nhìn thấy ý nghĩa của những biến cố liên quan đến Ngài.
(1) Nỗi lo âu và thất vọng của
hai môn đệ: Người hỏi họ: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện
gì vậy?" Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu, và thưa: "Chuyện ông Giêsu
Nazareth. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước
mặt Thiên Chúa và toàn dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp
Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng
tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Israel. Hơn nữa,
những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. Thật ra, cũng có mấy người đàn
bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,
không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng
Người vẫn sống. Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như
các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy." Các ông đã không thể nối
kết các sự kiện đã xảy ra nên đã không nhìn ra ý nghĩa của chúng. Trong cuộc đời,
chúng ta đã nhiều lần như vậy. Chúng ta để cho những biến cố qua đi mà không nhận
ra sự liên hệ của chúng trong cuộc đời chúng ta. Để có thể nhìn thấy ý nghĩa và
vai trò của chúng, chúng ta cần năng nhìn lại và dành thời giờ suy tư về những
biến cố xảy ra.
(2) Giải thích Kinh Thánh: Bấy
giờ Đức Giêsu nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí
các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu
khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?” Rồi bắt đầu từ
ông Moses và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên
quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức
Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.Họ nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại
với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới
vào và ở lại với họ.
2.2/ Các môn đệ nhận ra Chúa.
(1) Qua việc cử hành Thánh Lễ:
Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho
họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo
nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng
ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?" Đây là hình ảnh của một
Thánh Lễ mà chúng ta tham dự: phần cắt nghĩa Kinh Thánh tương xứng với phần Phụng
Vụ Lời Chúa, và phần bẻ bánh tương xứng với phần Phụng Vụ Thánh Thể; cả hai đều
cần thiết để chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mỗi người,
và có sức mạnh để đương đầu với mọi vấn đề của cuộc sống.
(2) Qua việc hiệp thông huynh đệ
và học hỏi: Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Jerusalem, gặp Nhóm Mười Một
và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. Những người này bảo hai ông: "Chúa trỗi
dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon." Còn hai ông thì thuật lại những
gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Khi đứng riêng lẻ một mình, chúng ta dễ cảm thấy chán nản, thất vọng; nhưng khi
hội họp cùng nhau chia sẻ niềm tin, chúng ta sẽ được thêm khôn ngoan và sức mạnh
để nâng đỡ niềm tin của nhau.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúa vẫn đang sống; Ngài vẫn
hoạt động giữa chúng ta. Cuộc sống sẽ vô nghĩa, nặng nề, và buồn tẻ nếu chúng
ta không có Chúa Giêsu đồng hành; nhưng cuộc sống sẽ vô cùng ý nghĩa nếu chúng
ta có sự hiện diện của Ngài trong đời sống. Ngài cung cấp cho chúng ta tất cả
khôn ngoan, sức mạnh, ơn thánh để sống cách ý nghĩa trong cuộc đời này.
- Những lúc chán nản, nghi nan,
và thất vọng, chúng ta hãy cầu nguyện với Ngài: “Mời Chúa ở lại với chúng con,
vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét