Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Thứ Năm Tuần 14 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Hos 11:1b, 3-4, 8c-9;
Mt 10:7-15.
1/ Bài đọc I: 1 Khi
Ít-ra-en còn là đứa trẻ, Ta đã yêu nó,
từ Ai-cập Ta đã gọi con Ta về.
từ Ai-cập Ta đã gọi con Ta về.
3 Ta đã tập đi cho
Ép-ra-im, đã đỡ cánh tay nó,
nhưng chúng không hiểu là Ta chữa lành chúng.
nhưng chúng không hiểu là Ta chữa lành chúng.
4 Ta lấy dây nhân nghĩa, lấy
mối ân tình mà lôi kéo chúng.
Ta xử với chúng như người nựng trẻ thơ, nâng lên áp vào má;
Ta cúi xuống gần nó mà đút cho nó ăn.
Ta xử với chúng như người nựng trẻ thơ, nâng lên áp vào má;
Ta cúi xuống gần nó mà đút cho nó ăn.
8 Hỡi Ép-ra-im, Ta từ chối
ngươi sao nổi!
Hỡi Ít-ra-en, Ta trao nộp ngươi sao đành!
Làm sao Ta xử với ngươi như với Át-ma,
để ngươi nên giống như Xơ-vô-gim được?
Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi.
Hỡi Ít-ra-en, Ta trao nộp ngươi sao đành!
Làm sao Ta xử với ngươi như với Át-ma,
để ngươi nên giống như Xơ-vô-gim được?
Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi.
9 Ta sẽ không hành động
theo cơn nóng giận,
sẽ không tiêu diệt Ép-ra-im nữa,
vì Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm.
Ở giữa ngươi, Ta là Đấng Thánh,
và Ta sẽ không đến trong cơn thịnh nộ.
sẽ không tiêu diệt Ép-ra-im nữa,
vì Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm.
Ở giữa ngươi, Ta là Đấng Thánh,
và Ta sẽ không đến trong cơn thịnh nộ.
2/ Phúc Âm: 7 Dọc đường
hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.
8 Anh em hãy chữa lành người
đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử
trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.
9 Đừng kiếm vàng bạc hay tiền
giắt lưng.
10 Đi đường, đừng mang bao
bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
11 "Khi anh em vào bất
cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và
hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi.
12 Vào nhà nào, anh em hãy
chào chúc bình an cho nhà ấy.
13 Nếu nhà ấy xứng đáng,
bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của
anh em sẽ trở về với anh em.
14 Nếu người ta không đón
tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi
chân lại.
15 Thầy bảo thật anh em,
trong Ngày phán xét, đất Xơ-đôm và Gô-mô-ra còn được xử khoan hồng hơn thành
đó.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lòng thương
xót của Thiên Chúa thắng vượt sự vô ơn của con người.
Công bằng và thương xót là hai
trong những đặc tính nơi Thiên Chúa. Nhiều người đã tự hỏi đặc tính nào nổi bật
hơn nơi Thiên Chúa? Nhiều người cho Thiên Chúa của Cựu Ước mang hình ảnh của
Thiên Chúa công bằng; trong khi Chúa Giêsu của Tân Ước mang hình ảnh Thiên Chúa
thương xót hơn. Thực ra, Thiên Chúa của Cựu Ước cũng là Thiên Chúa của Tân Ước.
Hình ảnh một Thiên Chúa thương xót vẫn trổi vượt hơn nếu chúng ta so sánh tỉ lệ
thời gian 2000 năm của Cựu Ước với 33 năm ngắn ngủi của Chúa Giêsu sống trên trần
gian. Nếu Thiên Chúa không thương xót bỏ qua lầm lỗi, loài người chúng ta đã
không tồn tại đến ngày hôm nay!
Các bài đọc hôm nay muốn chúng
ta nhận ra lòng thương xót của Thiên Chúa mạnh hơn những tội lỗi và sự vô ơn của
con người. Trong bài đọc I, ngôn sứ Hosea diễn tả tình thương Thiên Chúa dành
cho con cái Israel như tình thương của một người cha nuôi dưỡng đứa con thơ của
mình. Lòng thương xót của Ngài đã thắng vượt tất cả những tội lỗi và vô ơn của
họ. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu lo lắng cho các thế hệ tương lai bằng cách đào tạo
các tông đồ. Ngài huấn luyện, ban quyền và sai họ đi để trừ quỉ, chữa lành mọi
bệnh tật, và mang Tin Mừng đến cho mọi người cách nhưng không.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: "Ta là Thiên
Chúa, chứ không phải người phàm."
1.1/ Thiên Chúa chăm sóc con cái
Israel như cha hiền chăm sóc con thơ: Biến cố Xuất Hành, khi Thiên Chúa dẫn
đưa con cái Israel ra khỏi Ai-cập là một bằng chứng cho Israel nhận thấy Ngài
yêu thương họ. Ngài đập tan quân đội Pharaoh, đồng hành với họ suốt 40 năm trường
trong sa mạc, và đẩy lui tất cả các địch thù trên đường tiến vào Đất Hứa. Ngôn
sứ Hosea diễn tả sự yêu thương này qua hình ảnh người cha chăm sóc cho đoàn con
của mình: “Ta đã tập đi cho Ephraim, đã đỡ cánh tay nó, nhưng chúng không hiểu
là Ta chữa lành chúng. Ta lấy dây nhân nghĩa, lấy mối ân tình mà lôi kéo chúng.
Ta xử với chúng như người nựng trẻ thơ, nâng lên áp vào má; Ta cúi xuống gần nó
mà đút cho nó ăn.”
1.2/ Lòng thương xót của Thiên
Chúa toàn thắng: Chỉ được ít lâu sau khi vào Đất Hứa, con cái Israel bắt đầu
quên công ơn Thiên Chúa và không tuân giữ những gì Chúa truyền dạy. Tội nặng nhất
và xảy ra rất nhiều lần là tội bỏ Thiên Chúa để chạy theo các thần ngoại. Mỗi lần
như thế, thay vì thẳng tay tiêu diệt, Thiên Chúa lại gởi các ngôn sứ hay các
nhà lãnh đạo tới để mang con cái Israel trở về.
Trong trình thuật hôm nay, ngôn
sứ Hosea dùng ngôn ngữ con người để con cái Israel hiểu được lòng thương xót của
Thiên Chúa. Câu hỏi đặt ra là Thiên Chúa nên đối xử công bằng hay theo lòng
thương xót? Nếu Thiên Chúa đối xử công bằng, Israel sẽ không trách Thiên Chúa
được điều gì cả, vì tội lỗi của họ đã xúc phạm quá nhiều lần tới Thiên Chúa. Mỗi
khi muốn đánh phạt con cái Israel, Thiên Chúa đã bị dằn vặt và khổ tâm: một bên
là công bằng phải thẳng tay tiêu diệt như Ngài đã tiêu diệt 4 thành của Dân Ngoại:
Admah, Zeboiim, Sodom và Gomorrha bằng lửa diêm sinh từ trời (Deut 29:23), một
bên là lòng thương xót khi phải nhìn những đứa con ruột chìm trong biển lửa.
Ngài đã phải thốt lên: “Làm sao Ta xử với ngươi như với Admah, để ngươi nên giống
như Zeboiim được? Trái tim Ta thổn thức, ruột gan Ta bồi hồi. Ta sẽ không hành
động theo cơn nóng giận, sẽ không tiêu diệt Ephraim nữa.”
Để hiểu sự đau khổ của Thiên
Chúa, chúng ta có thể so sánh với những đau khổ của cha mẹ khi nuôi dưỡng con
cái: Con hư cha mẹ đã buồn, con bị đánh đau, lòng mẹ còn xót xa hơn, con vô ơn
bạc nghĩa, lòng mẹ quặn đau như bị dao đâm. Cho dẫu vậy, sự đau đớn của mẹ vẫn
còn thua xa sự đau đớn của Thiên Chúa. Ngài vẫn kiên nhẫn chờ con người nhận ra
tình thương và ăn năn trở lại. Sau cùng, lòng thương xót của Thiên Chúa toàn thắng.
Lý do đơn giản: “vì Ta là Thiên Chúa, chứ không phải người phàm. Ở giữa ngươi,
Ta là Đấng Thánh, và Ta sẽ không đến trong cơn thịnh nộ.”
2/ Phúc Âm: Anh em đã được cho
không, thì cũng phải cho không như vậy.
2.1/ Bổn phận các môn đệ: Chúa
chọn các Tông-đồ để huấn luyện các ông là cho một mục đích. Ngài biết sẽ phải từ
bỏ thế gian để trở về với Chúa Cha, nên Ngài huấn luyện các ông để các ông thay
Ngài tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Mục đích của việc rao giảng
Tin Mừng là để con người nhận ra tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa muốn con người
tin vào Đức Kitô để được chung hưởng hạnh phúc với Ngài trên Thiên Đàng.
(1) Việc phải làm: Bổn phận hàng
đầu của các môn đệ được Chúa Giêsu nói rất rõ ràng: "Dọc đường hãy rao giảng
rằng: Nước Trời đã đến gần." Để muôn dân tin vào lời các môn đệ rao giảng,
Chúa Giêsu cũng ban cho các ông quyền chữa lành các vết thương hồn xác:
"Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người
phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ." Mục đích của việc chữa lành
là để muôn dân nhận ra quyền năng Thiên Chúa và tin vào Ngài, chứ không phải để
kiếm các lợi lộc vật chất. Ngài truyền cho các ông: "Anh em đã được cho
không, thì cũng phải cho không như vậy."
(2) Việc không được phép làm: Vì
Chúa Giêsu biết trước những cám dỗ vật chất có thể làm các môn đệ xao lãng bổn
phận rao giảng Tin Mừng; nên Ngài ngăn cấm các ông:
+ Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt
lưng: Người môn đệ trung thành của Đức Kitô không bao giờ được phép tìm kiếm những
thứ này; ngày nào người môn đệ tìm kiếm những thứ này, họ không thể là người
môn đệ của Đức Kitô, và lời rao giảng của họ sẽ mất hết hiệu lực.
+ Đừng tích trữ của cải mang
theo: Nhiều người cho những lời dạy này không thực tế, vì lên đường mà không có
những vật dụng cần thiết, khi cần đến lấy gì mà dùng. Điều chính yếu Chúa Giêsu
muốn nêu lên ở đây là người môn đệ phải sống một cuộc đời đơn giản. Nếu người
môn đệ có quá nhiều của cải, làm sao ông có thể sẵn sàng lên đường đến những nơi
xa xôi hẻo lánh để rao giảng Tin Mừng? Hơn nữa, Đức Kitô muốn các môn đệ phải
tuyệt đối tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa, "vì thợ thì đáng được
nuôi ăn." Thiên Chúa sẽ không để những nhà rao giảng Tin Mừng của Ngài phải
chết đói dọc đường.
2.2/ Kiếm người xứng đáng để ở
trọ: Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài sẽ không ngừng thúc đẩy những tâm
hồn có lòng quảng đại để họ lo chăm sóc đời sống vật chất của các nhà rao giảng.
Chính vì điều này mà Đức Kitô đã dạy các môn đệ: "Khi anh em vào bất cứ
thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở
lại đó cho đến lúc ra đi."
(1) Phần thưởng cho những người
tiếp đón các môn đệ Chúa: "Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho
nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy
không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em."
(2) Hình phạt cho những người
không tiếp đón các môn đệ Chúa: "Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời
anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. Thầy bảo
thật anh em, trong Ngày Phán Xét, đất Sodom vàGomorrah còn được
xử khoan hồng hơn thành đó."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta có một Thiên Chúa
thương xót và bao dung hơn bất cứ cha mẹ nào trên thế gian này. Hãy biết chạy đến
và van xin lòng thương xót của Ngài.
- Đã được hưởng lòng thương xót
của Thiên Chúa chúng ta cũng phải biết xót thương anh chị em. Đừng bao giờ nhân
danh công bằng để luận tội và tiêu diệt tha nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét