Thứ Bảy Tuần 11 TN2, Năm Chẵn
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Xin Nhấn vào đây để nghe Bài Giảng
hoặc tải xuống
Bài đọc: 2 Chr 24:17-25; Mt
6:24-34.
1/ Bài đọc I: 17 Sau khi ông
Giơ-hô-gia-đa qua đời, các thủ lãnh Giu-đa đến bái yết nhà vua và lúc ấy nhà
vua nghe theo họ.
18 Họ đã bỏ Đền Thờ của ĐỨC CHÚA
là Thiên Chúa tổ tiên họ, mà phụng sự các cột thờ và các ngẫu tượng. Vì tội ấy
ĐỨC CHÚA đã giáng cơn thịnh nộ xuống Giu-đa và Giê-ru-sa-lem.
19 Người đã sai các ngôn sứ đến
với họ, để đưa họ quay về với ĐỨC CHÚA. Các vị ấy đã khuyến cáo, nhưng họ không
thèm để tai.
20 Ông Da-ca-ri-a, con tư tế
Giơ-hô-gia-đa, được đầy thần khí Thiên Chúa, đứng trên cao, đối diện với dân và
nói: "Thiên Chúa phán thế này: "Tại sao các ngươi vi phạm lệnh truyền
của ĐỨC CHÚA, mà chuốc lấy thất bại? Vì các ngươi đã lìa bỏ ĐỨC CHÚA, nên ĐỨC
CHÚA cũng lìa bỏ các ngươi."
21 Họ liền toa rập chống lại ông
và, theo lệnh vua, họ ném đá giết ông trong sân Đền Thờ ĐỨC CHÚA.
22 Vua Giô-át không nhớ đến tình
nghĩa mà ông Giơ-hô-gia-đa, thân phụ ông Da-ca-ri-a, đã dành cho mình, nên mới
sát hại ông này. Lúc gần chết, ông Da-ca-ri-a kêu lên: "Xin ĐỨC CHÚA nhìn
xem và báo oán cho con."
23 Đầu năm sau, quân đội A-ram
tiến đánh vua Giô-át. Chúng xâm nhập Giu-đa và Giê-ru-sa-lem, tàn sát tất cả
các thủ lãnh trong dân và gửi tất cả chiến lợi phẩm về cho vua Đa-mát.
24 Thực ra, lực lượng A-ram chỉ
đến với một số ít người, nhưng ĐỨC CHÚA đã trao một lực lượng rất đông đảo vào
tay chúng, chỉ vì dân Ít-ra-en đã lìa bỏ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của tổ tiên mình.
25 Khi chúng rút lui, bỏ vua lại
trong cơn đau trầm trọng, các thuộc hạ của vua đã toa rập với nhau chống lại
vua, trả thù cho máu người con của tư tế Giô-hô-gia-đa. Họ giết vua ngay trên
giường. Vua đã chết và được mai táng trong Thành Đa-vít, nhưng không được chôn
nơi phần mộ hoàng gia.
2/ Phúc Âm: 24 "Không ai có
thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với
chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi
Tiền Của được. 25 "Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống:
lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng
hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao? 26 Hãy xem chim trời: chúng
không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn
nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?
27 Hỏi có ai trong anh em, nhờ
lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?
28 Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng
làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học:
chúng không làm lụng, không kéo sợi;
29 thế mà, Thầy bảo cho anh em
biết: ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một
bông hoa ấy. 30 Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà
Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin!
31 Vì thế, anh em đừng lo lắng tự
hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây?
32 Tất cả những thứ đó, dân ngoại
vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. 33
Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả
những thứ kia, Người sẽ thêm cho. 34 Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày
mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Không ai có thể làm tôi hai chủ được.
Thiên Chúa truyền cho con người
phải giữ điều răn quan trọng nhất: “Phải thờ phượng và kính mến Thiên Chúa trên
hết mọi sự.” Nhưng nhiều tín hữu vẫn nghĩ họ có thể du di, để vừa thờ Thiên
Chúa vừa cầu tài “ông địa.” Nhiều tín hữu đưa những lý do để không tham dự
thánh lễ chủ nhật: “Chúa thông cảm” vì con phải vất vả kiếm tiền nuôi con! Nếu
con không làm, họ sẽ đuổi! Nếu con không mở tiệm, khách hàng sẽ bỏ đi!
Các bài đọc hôm nay nêu bật những
lý do người tín hữu “không thể làm tôi hai chủ được.”
Trong bài đọc I, vua Joash sau một
thời gian cai trị đất nước thịnh vượng và bình an, bắt đầu trở chứng nghe theo
một số nịnh thần để thờ thần Baal và giết ngôn sứ do Chúa gửi tới cảnh cáo. Hậu
quả là đất nước bị Thiên Chúa để cho rơi vào tay Syrians và vua phải chết trên
giường bệnh. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tuyên bố rõ ràng: người tín hữu không thể
làm tôi hai chủ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Quyết định sai lầm
của vua Joash và hậu quả nhà vua phải lãnh nhận
1.1/ Vua Joash lại đi theo con
đường của cha mình: Trình thuật kể: “Sau khi thượng tế Jehoiada qua đời, các thủ
lãnh Judah đến bái yết nhà vua và lúc ấy nhà vua nghe theo họ. Họ đã bỏ Đền Thờ
của Đức Chúa là Thiên Chúa tổ tiên họ, mà phụng sự các cột thờ và các ngẫu tượng.
Vì tội ấy Đức Chúa đã giáng cơn thịnh nộ xuống Judah và Jerusalem.
Thiên Chúa ban cho vua Joash có
cơ hội trở về: Người đã sai các ngôn sứ đến với họ, để đưa họ quay về với Đức
Chúa. Các vị ấy đã khuyến cáo, nhưng họ không thèm để tai. Có ông Zechariah,
con tư tế Jehoiada, được đầy thần khí Thiên Chúa, đứng trên cao, đối diện với
dân và nói: Thiên Chúa phán thế này: "Tại sao các ngươi vi phạm lệnh truyền
của Đức Chúa, mà chuốc lấy thất bại? Vì các ngươi đã lìa bỏ Đức Chúa, nên Đức
Chúa cũng lìa bỏ các ngươi." Họ liền toa rập chống lại ông và, theo lệnh
vua, họ ném đá giết ông trong sân Đền Thờ Đức Chúa.
Lấy ân báo oán: Vua Joash không
nhớ đến tình nghĩa mà ông Jehoiada, thân phụ ông Zechariah, đã dành cho mình,
nên mới sát hại ông này. Lúc gần chết, ông Zechariah kêu lên: "Xin Đức
Chúa nhìn xem và báo oán cho con."
1.2/ "Xin Đức Chúa nhìn xem
và báo oán cho con." Vì tội bất trung và còn giết ngôn sứ Thiên Chúa sai đến,
Đức Chúa trao Israel vào tay quân đội Syrians. Thực ra, lực lượng Syrians chỉ đến
với một số ít người, nhưng Đức Chúa đã trao một lực lượng rất đông đảo vào tay
chúng, chỉ vì dân Israel đã lìa bỏ Đức Chúa, Thiên Chúa của tổ tiên mình. Riêng
vua Joash đang “trong cơn đau trầm trọng, các thuộc hạ của vua đã toa rập với
nhau chống lại vua, trả thù cho máu người con của tư tế Jehoiada. Họ giết vua
ngay trên giường. Vua đã chết và được mai táng trong Thành David, nhưng không
được chôn nơi phần mộ hoàng gia.”
2/ Phúc Âm: Anh em không thể vừa
làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được.
2.1/ Không ai có thể làm tôi hai
chủ: “vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà
khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của
được.”
+ Phát triển từ ngữ mamonas: Nó
đến từ động từ có nghĩa “tin cậy;” và danh từ mamon là của cải mà một người tin
cậy giao cho ngân hàng giữ hay chứa đựng nó trong một hộp an toàn. Sau một thời
gian mamon không còn có nghĩa “được tin cậy giao cho,” nhưng là cái mà con người
đặt niềm tin tưởng vào. Khi Mamon được viết hoa, nó có nghĩa như là một thần. Lịch
sử của chữ thay đổi từ chỗ sở hữu tài sản: những gì con người cần có để xử dụng
như phương tiện để sống, đến chỗ con người tin tưởng vào tài sản đó, coi nó như
một vị thần, thần tài hay thần tiền.
Nói cho cùng, tất cả của cải
trong thế giới này là của Thiên Chúa ban cho mọi người được hưởng dùng. Con người
không phải là chủ nhân mà chỉ là người quản lý, và phải trả lời với Thiên Chúa
hai câu hỏi quan trọng này:
(1) Chúng ta kiếm tiền bằng cách
nào? Có nhiều cách kiếm tiền khác nhau; nhưng chúng ta có thể xếp loại vào hai
cách chính: Cách hợp pháp và cách bất hợp pháp. Cách hợp pháp là khi chúng ta
kiếm tiền bằng sức lao động hay sức cố gắng của mình. Cách bất hợp pháp là khi
chúng ta kiếm tiền bằng cách ăn gian, nói dối hay lường gạt.
(2) Chúng ta xử dụng tiền làm
sao? Như đã nói ở trên, chúng ta chỉ là người quản lý các tài sản của Thiên
Chúa, và nhiệm vụ của người quản lý là biết cách chi tiêu phân phát. Có nhiều
cách xử dụng tiền bạc:
+ không xử dụng: giữ tiền cho chắc
bụng, để lâu lâu lấy ra đếm cho thích, để biết mình giầu.
+ xử dụng cách hoang phí: trong
việc tiêu xài, cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách
+ xử dụng vào các việc phi nhân:
buôn bán người.
+ xử dụng để sinh lợi ích cho
tha nhân: nuôi dưỡng con cái, học hành, ủng hộ vào những chương trình làm thăng
hoa đời sống con người.
Nói tóm, con người là sở hữu của
Thiên Chúa. Họ chỉ được quyền tôn thờ một mình Thiên Chúa, và phải biết dùng những
của Chúa ban như phương tiện để sinh sống mà thôi.
2.2/ Không được lo lắng! Phải biết
tin nơi sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúa Giêsu cho con người 7 lý do để đừng
lo lắng:
(1) Đấng cho sự sống cũng sẽ cho
những gì cần thiết để bảo toàn sự sống: “Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và
thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?”
(2) Lo lắng làm buồn lòng Thiên
Chúa: “Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho;
thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng
sao?”
(3) Lo lắng được gì đâu? “Hỏi có
ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang
tay?”
(4) Lo lắng đe dọa niềm tin:
“Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học. Chúng không
làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Solomon,
dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ
ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế,
thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin!”
(5) Có những điều đáng làm và phải
làm hơn: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người,
còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.”
(6) Lo lắng tìm vật chất là của
Dân Ngoại: “Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời
thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó.”
(7) Con người chỉ biết có giây
phút hiện tại, quá khứ đã qua, và tương lai không ai biết: “Anh em đừng lo lắng
về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
Bổn phận của chúng ta là phải thờ
phượng Thiên Chúa hết lòng và trên hết mọi sự. Chúng ta không được phép thờ bất
cứ một thần tượng nào khác. Tuy nhiên, Thiên Chúa vẫn cho chúng ta tự do để chọn.
Chọn đường nào chúng ta sẽ lãnh hậu quả của đường đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét