PVL (20/01/2014) – Hôm
nay Thứ Hai Tuần II Mùa Thường Niên A, Giáo Hội công bố Tin Mừng Mc 2,18-22 với
nội dung Ăn Chay, đề tài tranh luận giữa môn đệ ông Gioan, nhóm biệt phái với
môn đệ Đức Giê-su. Đức Giê-su liền so sánh một tiệc tưới mà Người là tân lang
như sau:
"Các khách dự tiệc
cưới có thể ăn chay khi tân lang còn ở với họ không? Bao lâu tân lang còn ở với
họ, thì họ không thể ăn chay được. 20 Nhưng sẽ đến ngày
tân lang bị đem đi, bấy giờ họ sẽ ăn chay.” (Mc 2,19-20).
Phải chăng ăn chay là một
cách thế chế ngự bản thân để gặp được Thiên Chúa. Khi ăn chay với ý thức như
thế, người ta có niềm hy vọng ở phía trước. Nhưng hiện giờ, nhãn tiền trước mắt
dân chúng và các môn đệ, Đức Giê-su là chàng rể của Tiệc Cưới Nước Trời, theo
lý thì ăn chay sao được; chỉ khi Đức Giê-su bước vào cuộc khổ nạn và chịu chết
trên đồi Can-vê, lúc bấy giờ, không ai nhắc nhở, các môn đệ Đức Giê-su ăn chay
là cái chắc. Từ khi Thầy Giê-su bị bắt cho đến khi bị hành hình, có môn đệ nào
vui cười hớn hở đâu, thay vào đó là lo lắng, sợ sệt, trốn tránh v.v… Các môn đệ
Đức Giê-su đã ăn chay trong tình cảnh như thế.
Còn tôi, tôi đã ăn chay
trong hoàn cảnh nào? Câu chuyện sau đây khiến tôi phải suy nghĩ dựa trên đề tài
ăn chay nhưng liên quan đến mầu nhiệm đau khổ:
Vào Tuần Thánh 1980, Đài phát thanh Vienne nước Áo truyền đi một
bài phỏng vấn vô cùng cảm động. Người được phỏng vấn là một nữ sinh viên đang
nằm chờ cái chết đến từng ngày tại một bệnh viện ở thủ đô Áo quốc. Cô phát
biểu: “Sau khi bác sĩ chẩn đoán và cho biết tôi mắc chứng sưng bạch huyết, tôi
có cảm tưởng như trời sập xuống trên tôi. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy như Chúa
muốn gởi đến cho tôi một cơ may mới. Từ hai ba năm nay tôi đã bắt đầu có một
cái nhìn mới. Tôi nhận ra trong đau khổ của riêng tôi cũng như của những người
chung quanh phản ảnh chính nỗi đau khổ của Chúa Giêsu chịu đóng đinh và bị bỏ
rơi trên thập giá. Tôi đã tìm cách yêu thích nỗi đau khổ ấy”.
Chính vì muốn chấp nhận đau khổ mà cô gái đã ghi danh vào trường
Y khoa. Nằm trên giường bệnh, biết mình không còn sống bao lâu nữa, vậy mà cô
vẫn cầm trên tay một cuốn sách và cây viết. Cô giải thích: “Không ai có thể nói
cho tôi biết chắc 100 phần trăm là tôi sẽ không học xong hoặc tôi sẽ không bao
giờ trở thành bác sĩ. Tuy nhiên vẫn luôn luôn có những phép lạ. Và riêng tôi,
tôi xác tín rằng tôi phải thực thi ý Chúa nếu tôi muốn tiến tới. Đó là cách thế
tôi chuẩn bị đón nhận cái chết, chuẩn bị đi vào thiên đàng. Tôi để Chúa làm
việc hầu cho tất cả mọi việc trở thành tình yêu. Tất cả mọi sự, từ việc học
hành của tôi cho đến những việc nhỏ mọn tôi làm cho người khác. Bởi vì tôi
không làm được những việc quan trọng nữa.”
Không khỏi ngạc nhiên trước những lời phát biểu trên đây, người
phóng viên liền hỏi: “Tôi đọc thấy trên gương mặt của cô niềm vui và hy vọng.
Thế nhưng cô còn chờ đợi gì nơi cuộc sống này?”
Cô gái mỉm cười nói: “Tôi chờ đợi mọi sự từ cuộc sống. Nhưng
trên hết mọi sự là tình yêu của Chúa. Chính Ngài đã cho tôi nếm thử thiên đàng.
Chỉ có như thế tôi mới đương đầu được với những đau khổ đang đè nặng trên tôi”.
(Trích “Món quà giáng sinh”)
Lạy Chúa Giê-su, khi con
thông phần với Chúa bằng chính khổ đau của con, phải chăng con đã ăn chay. Và
chính cách ăn chay ấy sẽ dẫn con đến niềm vui tham dự tiệc cưới Nước Trời mai
sau. Xin Chúa giúp con ý thức mầu nhiệm của sự đau khổ, một cách thế ăn chay
hữu hiệu, để con biết đón nhận thập giá Chúa trao. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét