Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013
Bức tranh không có mắt.
Gia đình họ sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay con trai đi trước; anh thong thả đi đằng sau.
Chị luôn nắm tay con thật chặt. Lúc nào chị cũng nghĩ đường phố lắm người, nhiều xe, lại còn bọn trẻ mới lớn tự xưng ''anh hùng xa lộ'' lạng lách như điên. Cứ nhìn thấy chúng, chị vội bế con đứng nép vào bên lề đường, hoặc rẽ vào một cửa hàng nào đó, chờ cho chúng đi qua.
Một lần, có chiếc xe hơi suýt cán vào con chị; chị liền lăn vào che cho con. Con trai chị thoát nạn, nhưng chị bị thương. Nó nhìn mẹ, khóc và hỏi: ''Mẹ thương con lắm phải không?'' Chị chỉ nhìn con và cười.
Sau đó, hàng xóm thấy họ ít dạo phố hơn trước. Chồng chị bị ốm nặng. Đêm khuya, không có người trông con, một mình chị lưng cõng chồng, tay dắt con vào bệnh viện. Những ngày anh điều trị, hôm nào chị cũng phải dắt con vào chăm sóc chồng. Đến bữa, chị nấu cháo, rồi đánh nhuyễn, lọc kỹ, bón cho anh từng thìa. Mỗi thìa cháo, trước khi bón cho anh, chị đều đưa lên miệng thử trước, tránh cho anh bị bỏng.
Khi đỡ ốm, anh rơm rớm nước mắt, nắm tay chị thật chặt: ''Em thật tốt! Anh biết ơn em!'' Đứa con trai cũng rưng rưng: ''Mẹ ơi, con thương mẹ!'' Chị chỉ cười, ôm con vào lòng.
Anh được ra viện. Cuộc sống gia đình lại trở nên bình thường. Những ngày nghỉ, cả nhà lại cùng nhau đi dạo phố. Anh còn yếu, chị vừa đi, vừa đỡ anh, luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận. Khi có xe hơi đến gần, chị thường đứng trước mặt anh che chắn, đề phòng bất trắc.
Nhưng, một ngày kia, không ai có thể ngờ gia đình họ tan vỡ. Anh chạy theo cô gái khác. Cô ta trẻ hơn, hấp dẫn và khiêu gợi hơn chị. Hình ảnh chị mờ dần trong tim anh. Anh thấy chị không chiều anh được như cô ta. Trong mắt anh, chị ngày một xấu. Khi anh dọn đi, đứa con trai giữ chặt tay bố: ''Tại sao bố bỏ đi? Chẳng phải bố đã khen mẹ tốt là gì?''
Người bố không dám nhìn vào mặt con, nhắm mắt lại như để chạy trốn. Hình ảnh ấy đã ăn sâu vào trong ký ức của đứa con... Rồi con chị khôn lớn. Cậu vẽ rất đẹp. Nhưng có điều đặc biệt, những người đàn ông cậu vẽ đều không có mắt.
Có người xem những bức tranh cậu vẽ, lấy làm lạ, hỏi: ''Người này là ai vậy?''
Cậu đáp: ''Cháu vẽ bố cháu đấy!''
Người kia hỏi tiếp: ''Sao cháu vẽ bố mà lại không có mắt?''
Cậu trả lời ráo hoảnh: ''Bố cháu không có mắt!''
Lưu Quốc Phương.
@EMTY.
Nguồn: https://www.facebook.com/svhaiha?hc_location=stream
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
cau chuyen qua hay ..ma that cau no noi qua dung trong mat no va nhung nguoi khac ..bo no khong co mat la dung .qua
Câu chuyện cảm động quá! Thương cho người vợ và đứa con đã dành những tình cảm tốt đẹp nhất, thân thương nhất cho người chồng và người cha. Nhưng anh chồng thì lại "phản bội" lại người vợ thật đáng yêu và người con thật đáng quý. Anh là người như thế nào nhỉ? bất lương, bất nghĩa, bất nhân và "bất nhãn". Nói như vậy thôi, mình vẫn hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ hồi tâm quay trở lại với mái ấm gia đình và lúc đó bức tranh của người con sẽ vẽ thêm đôi mắt với những giọt nước mắt ăn năn sám hối. Như vậy có được không Anh Chân Thiện Mỹ !
Đăng nhận xét