Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Thứ Bảy Tuần 12 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 18:1-15; Mt 8:5-17.
1/ Bài đọc I: 1 ĐỨC CHÚA hiện ra với ông Áp-ra-ham
tại cụm sồi Mam-rê, khi ông đang ngồi ở cửa lều, vào lúc nóng nực nhất trong
ngày. 2 Ông ngước mắt lên thì thấy có ba người đứng gần ông. Vừa thấy,
ông liền từ cửa lều chạy ra đón khách, sụp xuống đất lạy 3 và nói:
"Thưa Ngài, nếu tôi được đẹp lòng Ngài, thì xin Ngài đừng đi qua mà không
ghé thăm tôi tớ Ngài.
4 Để tôi cho lấy chút nước, mời các ngài rửa chân rồi nằm
nghỉ dưới gốc cây. 5 Tôi xin đi lấy ít bánh, để các ngài dùng cho chắc
dạ, trước khi tiếp tục đi, vì các ngài đã ghé thăm tôi tớ các ngài đây! "
Khách trả lời: "Xin cứ làm như ông vừa nói!"
6 Ông Áp-ra-ham vội vã vào lều tìm bà Xa-ra mà bảo:
"Bà mau mau lấy ba thúng tinh bột mà nhồi, rồi làm bánh." 7 Ông
chạy lại đàn vật, bắt một con bê mềm và ngon, giao cho người đầy tớ, và anh này
vội vã làm thịt. 8 Ông lấy sữa chua, sữa tươi và thịt bê đã làm, mà
đãi khách; rồi ông đứng hầu dưới gốc cây, đang khi khách dùng bữa.
9 Khách nói với ông: "Bà Xa-ra vợ ông đâu? "
Ông đáp: "Thưa nhà tôi ở trong lều."
10 Người nói: "Sang năm, tôi sẽ trở lại thăm ông,
và khi đó bà Xa-ra vợ ông sẽ có một con trai." Bà Xa-ra bấy giờ đang nghe ở
cửa lều, phía sau.
11 Ông Áp-ra-ham và bà Xa-ra đã già nua tuổi tác, và bà
Xa-ra không còn điều thường xảy đến cho đàn bà.12 Bà Xa-ra cười thầm tự bảo:
"Mình đã cằn cỗi rồi, còn hưởng được vui thú nữa sao? Ông nhà mình lại là
một ông lão!"
13 ĐỨC CHÚA phán với ông Áp-ra-ham: "Tại sao Xa-ra
lại cười và nói: "Có thật tôi già thế này mà còn sinh đẻ được chăng? 14 Nào
có điều gì kỳ diệu vượt sức ĐỨC CHÚA? Vào độ này sang năm, Ta sẽ trở lại thăm
ngươi, và Xa-ra sẽ có một con trai."
15 Bà Xa-ra chối và nói: "Con đâu có cười! "
Vì bà sợ. Nhưng Người bảo: "Có, ngươi đã cười!"
2/ Phúc Âm: 5 Khi Đức Giê-su vào thành
Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: 6 "Thưa
Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm."
7 Người nói: "Chính tôi sẽ đến chữa nó." Viên
đại đội trưởng đáp: 8 "Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà
tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. 9 Vì
tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo
người này: "Đi! ", là nó đi, bảo người kia: "Đến! ", là nó
đến, và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này! ", là nó làm."
10 Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ
theo Người rằng: "Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en
nào có lòng tin như thế. 11 Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông
phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và
Gia-cóp trong Nước Trời. 12 Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng
ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng." 13 Rồi
Đức Giê-su nói với viên đại đội trưởng rằng: "Ông cứ về đi! Ông tin thế
nào thì được như vậy! " Và ngay giờ đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.
14 Đức Giê-su đến nhà ông Phê-rô, thấy bà mẹ vợ ông
đang nằm liệt và lên cơn sốt. 15 Người đụng vào tay bà, cơn sốt dứt
ngay và bà chỗi dậy phục vụ Người. 16 Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ
bị quỷ ám tới gặp Đức Giê-su. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người
chữa lành mọi kẻ ốm đau, 17 để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a: Người
đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa ban ơn cho ai tin Ngài và đối
xử tử tế với mọi người.
Một trong những hiểm họa mà chúng ta đang phải đương đầu với
là lối sống ích kỷ và hưởng thụ của con người hiện đại: họ không quan tâm đến
người khác, cho dù là Thiên Chúa, cha mẹ, hay thân nhân; nhưng chỉ quan tâm đến
bản thân và nhu cầu cá nhân của họ. Chẳng cần phải dùng đến đạo lý sâu xa,
chúng ta cũng biết những người này sẽ không tiến xa trên đường đời, vì họ sẽ bị
Thiên Chúa và tha nhân đào thải.
Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta những tấm gương sáng trong
cách đối xử với Thiên Chúa và tha nhân. Bài Đọc I dạy chúng ta tinh thần hiếu
khách của tổ-phụ Abraham: Tuy không biết người khách đến thăm mình là ai,
Abraham nài nỉ xin quí khách ở lại để nghỉ chân, ăn uống và dưỡng sức. Nhận ra
tinh thần hiếu khách của Abraham, khách đã loan báo tin vui là Abraham sẽ có một
người con trai để nối dõi tông đường vào cũng thời gian này năm sau. Trong Phúc
Âm, một viên Đại Đội Trưởng người Rôma khiêm nhường đến nài xin Chúa Giêsu chữa
bệnh cho người đầy tớ của ông đang nằm bại liệt ở nhà. Biết Chúa là người
Do-thái và tin Chúa có quyền năng chữa bệnh bằng lời, ông xin Thiên Chúa không
cần đến nhà, mà chỉ cần phán một lời, là đầy tớ của ông sẽ khỏi bệnh. Nhận ra đức
tin và lòng thương xót của ông, Chúa ban cho ông được toại nguyện.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lòng hiếu khách của tổ-phụ Abraham
1.1/ Ông Abraham ân cần và nồng hậu tiếp khách: Nhiều học giả
Kinh Thánh dùng đoạn này để chứng minh mầu-nhiệm Chúa Ba Ngôi. Trong câu thứ nhất,
Đức Chúa được xử dụng ở ngôi thứ nhất số ít: "1 Đức Chúa hiện ra với
ông Abraham tại cụm sồi Mamrê, khi ông đang ngồi ở cửa lều, vào lúc nóng nực nhất
trong ngày." Trong câu thứ hai, Abraham nhìn thấy ba người: "2 Ông
ngước mắt lên thì thấy có ba người đứng gần ông." Câu thứ ba lại tiếp tục
dùng ở số ít, trong khi câu thứ 4 và thứ 5 lại dùng ở số nhiều: "Vừa thấy,
ông liền từ cửa lều chạy ra đón khách, sụp xuống đất lạy và nói: "Thưa
Ngài, nếu tôi được đẹp lòng Ngài, thì xin Ngài đừng đi qua mà không ghé thăm
tôi tớ Ngài. Để tôi cho lấy chút nước, mời các ngài rửa chân rồi nằm
nghỉ dưới gốc cây. Tôi xin đi lấy ít bánh, để các ngài dùng cho chắc
dạ, trước khi tiếp tục đi, vì các ngài đã ghé thăm tôi tớ các ngài
đây!" Khách trả lời: "Xin cứ làm như ông vừa nói!"
1.2/ Khách loan tin mừng có con cho gia chủ: Nhận được lòng
hiếu khách của Abraham, khách nói với ông: "Sang năm, tôi sẽ trở lại thăm
ông, và khi đó bà Sarah vợ ông sẽ có một con trai." Đây là một tin ông bà
đang mong, nhưng không thể nào xảy ra theo lối thường, vì ông Abraham và bà
Sarah đã già nua tuổi tác, và bà Sarah không còn điều thường xảy đến cho đàn
bà. Vì thế, Bà Sarah cười thầm tự bảo: "Mình đã cằn cỗi rồi, còn hưởng được
vui thú nữa sao? Ông nhà mình lại là một ông lão!" Đức Chúa phán với ông
Abraham: "Tại sao Sarah lại cười và nói: "Có thật tôi già thế này mà
còn sinh đẻ được chăng?'' Nào có điều gì kỳ diệu vượt sức Đức Chúa? Vào độ này
sang năm, Ta sẽ trở lại thăm ngươi, và Sarah sẽ có một con trai."''
2/ Phúc Âm: Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin
như thế.
2.1/ Đức tin của viên Đại Đội Trưởng thành Capernaum:
(1) Cách biểu lộ đức tin của ông:
- Ông là người có lòng thương xót: Người ông van xin Chúa
Giêsu chữa khỏi bại liệt không phải là máu mủ ruột thịt gì của ông, nhưng chỉ
là một người đầy tớ. Theo truyền thống Rôma, người đầy tớ chỉ được coi như một
món hàng để mua bán và để xử dụng. Chúng ta không lạ gì khi Chúa Giêsu đáp trả
lòng thương xót của ông, vì Ngài là Đấng Thương Xót.
- Ông là người rất tinh tế và khiêm nhường: Ông biết truyền
thống Do-thái không cho phép người Do-thái vào cùng một mái nhà với người Dân
Ngoại; vì thế, để tránh tai tiếng cho Chúa Giêsu, viên Đại Đội Trưởng đáp:
"Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời
là đầy tớ tôi được khỏi bệnh." Câu trả lời này đã được Giáo Hội dùng để
chuẩn bị tâm hồn các tín hữu trước khi rước Mình Thánh Chúa.
- Ông là người rất tin tưởng: Khi nghe Chúa Giêsu trả lời
"Chính tôi sẽ đến chữa nó;" ông không một chút nghi ngờ quyền năng của
Chúa Giêsu. Hơn nữa, với kinh nghiệm của một sĩ quan, ông còn tin Chúa Giêsu có
thể chữa bệnh mà không cần hiện diện.
(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Trước cách biểu lộ đức tin của
một viên sĩ quan Dân Ngoại,
Đức Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng:
"Tôi bảo thật các ông: Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như
thế." Sự thật đau lòng, nhưng phải mở mắt tất cả tín hữu: những người vô đạo
biểu lộ đức tin cách sâu xa hơn những người có đạo!
- Ngài cũng cảnh cáo những con cái trong nhà mà thiếu đức
tin: "Tôi nói cho các ông hay: từ phương Đông phương Tây, nhiều người sẽ đến
dự tiệc cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và Jacob trong Nước Trời; nhưng con cái
Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc
lóc nghiến răng." Con cái trong nhà có quyền thừa hưởng gia tài của cha
ông để lại; nhưng nếu con cái bất nhân bất nghĩa, gia tài sẽ được trao cho những
ai có lòng tin yêu và biết cách xử dụng gia tài tốt hơn. Quyền thừa hưởng gia
tài của Thiên Chúa chỉ dành cho những ai tin và trung thành với Thiên Chúa.
- Niềm tin yêu của viên Đại Đội Trưởng được đền đáp xứng
đáng: Rồi Đức Giêsu nói với viên đại đội trưởng rằng: "Ông cứ về đi! Ông
tin thế nào thì được như vậy!" Và ngay giờ đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.
2.2/ Người đã mang lấy các tật nguyền của ta: Matthew tiếp tục
tường thuật hai phép lạ nữa và trích dẫn lời tiên-tri Isaiah trong Bài Ca Thứ
Tư về Người Tôi Trung của Yahveh: "Người đã mang lấy các tật nguyền của ta
và gánh lấy các bệnh hoạn của ta."
- Gương sáng của bà mẹ vợ Phêrô: Chúa Giêsu chữa bệnh cho
bà, vì bà là mẹ vợ của Phêrô, môn đệ yêu mến của Ngài. Được Chúa Giêsu chữa khỏi,
Bà không nại cớ mới bệnh dậy để nghỉ ngơi dưỡng sức; nhưng vội vã chỗi dậy để
phục vụ Chúa và các môn đệ của Ngài. Đây phải là gương sáng cho chúng ta noi
theo: Đã nhận được cách nhưng không thì cũng phải cho đi cách nhưng không. Người
chỉ biết đưa tay nhận lãnh sẽ không tiến xa trong cuộc đời.
- Chúa Giêsu chữa lành mọi người bị đau khổ tật nguyền:
"Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị quỷ ám tới gặp Đức Giêsu. Người nói một
lời là trừ được các thần dữ và Người chữa lành mọi kẻ ốm đau." Điều này chứng
minh: Thiên Chúa không muốn con người phải đau khổ. Các đau khổ xảy ra là do
chính con người gây nên hay ảnh hưởng của thời tiết; tuy nhiên, Ngài để các đau
khổ xảy ra cho các mục đích tốt đẹp hơn mà chúng ta đã nhiều lần đề cập tới.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải luôn đối xử tử tế với mọi người, vì "ở
hiền gặp lành." Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ sai các thiên sứ
của Người đến phù trợ và bảo vệ chúng ta.
- Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là chúng ta phải tuyệt
đối tin và yêu Thiên Chúa, bằng cách thực thi những gì Ngài dạy bảo. Cãi lời
Thiên Chúa bằng cách lý luận quanh co để biện minh cho các hành động sai trái của
mình, là lý do để bị quăng ra ngoài Nước Trời.
- Chúng ta phải luôn nhớ: danh hiệu Kitô hữu không đủ để cứu
chúng ta phải hư mất; nhưng chúng ta phải thành tâm thi hành thánh ý của Thiên
Chúa mọi ngày trong cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét