Lễ Suy Tôn Thánh Giá
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh
Tiên, OP
Bài đọc: Num 21:4b-9; Phil
2:6-11; Jn 3:13-17
1/ Bài đọc I: Từ núi Ho, họ
lên đường theo đường Biển Sậy, vòng qua lãnh thổ Êđôm; trong cuộc hành trình
qua sa mạc, dân Ít-ra-en mất kiên nhẫn. Họ kêu trách Thiên Chúa và ông Môsê rằng:
"Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập, để chúng tôi chết trong sa
mạc, một nơi chẳng có bánh ăn, chẳng có nước uống? Chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ
ăn vô vị này."
Bấy giờ Đức Chúa cho rắn độc đến
hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Ít-ra-en phải chết. Dân đến nói với
ông Môsê: "Chúng tôi đã phạm tội, vì đã kêu trách Đức Chúa và kêu trách
ông. Xin ông khẩn cầu Đức Chúa để Người xua đuổi rắn xa chúng tôi." Ông
Môsê khẩn cầu cho dân.
Đức Chúa liền nói với ông:
"Ngươi hãy làm một con rắn và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn
cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống." Ông Môsê bèn làm một con rắn bằng
đồng và treo lên một cây cột. Và hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng, thì
được sống.
2/ Bài đọc II: Đức Giêsu
Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang
hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời
cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.
Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu
tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy,
khi vừa nghe danh thánh Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn
vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên
xưng rằng: "Đức Giêsu Kitô là Chúa."
3/ Phúc Âm: Không ai đã lên
trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống. Như ông Môsê đã giương cao con rắn
trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người
thì được sống muôn đời.
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi
đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống
muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên
án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Quyền Lực
của Thánh Giá.
- Thập Giá là một xỉ nhục đối với
người Do Thái: Người Do-Thái thích tìm kiếm các phép lạ: muốn họ tin chỉ cần
làm phép lạ như Phúc Âm đã tường thuật rất nhiều lần. Họ tin Đấng Thiên Sai sẽ
đến và Ngài sẽ dùng quyền năng dẹp tan mọi quân thù của họ, và sẽ cai trị họ
trong công lý đến muôn đời. Một Thiên Chúa chết đau khổ trên Thập Giá là yếu đuối,
là không uy quyền. Đó là lý do tại sao đa số những người Do-Thái không thể chấp
nhận Chúa Kitô cho đến ngày hôm nay.
- Thập Giá là một điên rồ cho những
người Dân Ngọai: Triết gia Plato và đa số người Hy-Lạp tìm kiếm sự khôn ngoan: muốn
họ tin cần chỉ cho họ kiến thức làm sao tách biệt linh hồn ra khỏi xác vì họ
tin thân xác là ngục tù giam hãm linh hồn. Họ cho là một điên rồ vì tại sao
đang khi họ tìm kiếm cách thóat khỏi thân xác thì có một Thiên Chúa lại muốn Nhập
Thể để mang một thân xác hèn yếu của con người. Hơn nữa lại còn muốn chịu đau
khổ bằng Cuộc Thương Khó và cái chết tủi nhục trên Thập Giá. Đó là lý do tại
sao trong những thế kỷ đầu khi Kitô Giáo được truyền đến các quốc gia Hy-Lạp,
Giáo Hội đã phải đương đầu với bao nhiêu lạc thuyết do những quan niệm sai lầm
này đem lại: Có học thuyết như Docetism cho rằng Chúa Giêsu chỉ Nhập Thể một
cách phớt qua cung lòng Đức Mẹ, và chỉ dường như chịu đau khổ. Có người cho rằng
Chúa Giêsu nhập vào ông Simon và ông Simon thay Chúa chịu đóng đinh trên Cây Thập
Giá. Tóm lại, họ không thể chấp nhận một Thiên Chúa lại muốn mang lấy thân xác
hèn hạ của con người.
- Nhưng đối với các tín hữu, Thập
Giá là sức mạnh, tình yêu, và khôn ngoan của Thiên Chúa. Các Bài đọc hôm nay muốn
giải thích cho mọi người chúng ta sự cần thiết của đau khổ và quyền lực của Cây
Thập Giá.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chỉ với 6 câu ngắn
ngủi, tác giả của Sách Dân Số đã mô tả cuộc đời con người là một hành trình qua
sa mạc để được thanh luyện trước khi vào Đất Hứa.
(1) Hành trình qua sa mạc để được
thanh luyện: Các nhà nghiên cứu Kinh Thánh rất ngạc nhiên khi nghiên cứu bản đồ
của các quốc gia vùng Cận Đông. Khỏang cách ngắn nhất từ Biển Đỏ tới vùng Đất Hứa
là đi dọc theo bờ biển của Palestine; nếu đi bộ chỉ mất tối đa là vài tuần lễ.
Thế mà ông Môsê lại dẫn dân Do-Thái đi con đường dài hơn, từ Biển Đỏ đi vòng hết
các sa mạc vùng Delta, qua phía Đông của Biển Muối, vào đất Ammôn, rồi tới phía
Đông của sông Jordan, vượt sông vào Đất Hứa qua việc tấn công thành Jericô của
Joshua. Tất cả hành trình mất 40 năm!
Tại sao Thiên Chúa lại chọn cho
dân con đường dài và đầy chông gai như thế mà không chọn con đường ngắn và dễ
dàng hơn?
(2) Mục đích của Chúa là để
thanh luyện dân. Sa mạc tự nó là chỗ thử thách: Người Do-Thái quan niệm sa mạc
là nơi ở của quỉ dữ. Chúa Giêsu được Thánh Thần mang vào trong sa mạc để chịu
cám dỗ. Sa mạc chỉ tòan đá và cát, rất ít sinh vật chịu được sự khắc nghiệt của
khí hậu trong sa mạc vì rất nóng và hầu như không có nước. Đi trong sa mạc mà
không mang theo nước là nắm chắc phần chết. Chúng ta có thể hiểu được nỗi đau
khổ của dân: đường xa, mệt mỏi, bụng đói, miệng khát, gồng gánh nặng nề... Họ
nhìn lại và tiếc những ngày còn ở Ai-Cập, tuy làm việc vất vả như nô lệ nhưng
có đồ ăn, thức uống. Họ nhìn về tương lai: Đất Hứa thì xa xôi vạn dặm. Và họ mất
kiên nhẫn nên họ than trách ông Môsê và Thiên Chúa: Tại sao các Người lại dắt
chúng tôi vào đây để chịu đau khổ và chết đói chết khát trong sa mạc?
(3) Hậu quả của sự kêu trách
Thiên Chúa là họ phải chết. Thiên Chúa cho rắn độc cắn ra cắn họ và nhiều người
đã phải chết. Trong sa mạc có rất nhiều rắn độc; những vùng như Timnah gần Biển
Chết dân chúng thờ thần rắn, là quan thầy của những người đi tìm đồng. Lúc ấy,
họ lại chạy đến ông Môse cầu xin để Thiên Chúa xua đuổi rắn xa họ. Và ông Môsê
cầu nguyện cùng Chúa cho dân. Thiên Chúa truyền cho Môsê làm con rắn bằng đồng
và treo trên cột; ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng thì được sống. Mỗi khi
nhìn lên con rắn, họ nhận ra tội lỗi của họ và không dám kêu trách Thiên Chúa
và nhà lãnh đạo Môsê nữa.
Nếu chúng ta suy nghĩ về cuộc đời
mỗi người chúng ta từ khi sinh ra cho tới bây giờ, thì quả thật cũng chẳng thua
gì dân Do-Thái và cuộc hành trình của họ trong sa mạc. Đói có, khát có, tù đày
có, vượt biên có, tị nạn có, đau khổ cũng không thiếu do cha mẹ, vợ/chồng, con
cái, anh chị em, và đủ mọi người mọi nơi mang lại. Nhiều lúc chúng ta cũng giống
như dân Do Thái kêu trách Chúa: Tại sao để cuộc đời chúng ta quá nhiều đau khổ
như vậy?
2/ Bài đọc II: Hy vọng cho chúng
ta qua cuộc đời của Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa. Vinh quang có được là bằng sự hủy
mình ra không. Đàng sau Cây Thập Giá là sự Phục Sinh và khải hòan chiến thắng tội
lỗi và sự chết, kẻ thù cuối cùng của con người.
(1) Sự hủy mình ra không
(Kenosis) qua sự khiêm nhường và vâng lời tuyệt đối của Con Thiên Chúa: Cũng chỉ
trong 6 câu ngắn ngủi, Thánh Phaolô đã lột tả được trọn vẹn kế họach cứu độ của
Thiên Chúa qua con đường đau khổ: “Đức Giêsu Kitô là Thiên Chúa, nhưng Ngài
không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã
hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, và sống
như người trần thế.” Tại sao một Thiên Chúa vinh quang uy quyền như thế lại muốn
hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, và sống
như người trần thế? Hơn thế nữa, Ngài lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng
lòng chịu chết, và chết trên cây thập tự! Chắc chắn Thiên Chúa có thể cứu độ
con người bằng uy quyền; nhưng Ngài muốn cứu độ con người qua con đường đau khổ
vì muốn đồng cảm với tất cả những gì con người đã, đang và sẽ chịu. Cứu độ bằng
uy quyền sẽ mang vào Nước Trời những con người vô cảm, vô trách nhiệm, và không
hiểu giá trị của tình yêu.
(2) Vinh quang chiếm được nhờ sự
hủy mình ra không: Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh
hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Danh hiệu tượng trưng cho công việc thực
hiện của một người (Gioan Tiền Hô; Phaolô, Tông Đồ Dân Ngọai; Phêrô, Thủ Lãnh
Giáo Hội). Danh được Thiên Chúa ban cho Chúa Kitô là Đức Giêsu, có nghĩa là Đấng
Cứu Độ. Khi nào nghe Danh Thánh Giê-su, cả trên trời, dưới đất, và trong nơi âm
phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng
tuyên xưng rằng: "Đức Giê-su Ki-tô là Chúa."
3/ Phúc Âm: Thập Giá Cứu Độ của
Chúa Giêsu
Hậu trường phía sau những lời của
Phúc Âm hôm nay là cuộc đàm thọai giữa Chúa Giêsu và ông Nicôđêmô. Chúa bảo
ông: “Không ai có thể vào Nước Trời nếu không được tái sinh.” Ông không hiểu và
hỏi lại: “Làm sao một người lớn như ông lại chui vào lòng mẹ để tái sinh?” Điều
Chúa muốn nói với ông là phải tái sinh bởi Nước Rửa Tội và Thánh Thần; nghĩa là
được tái sinh trong Cuộc Thương Khó và cái chết của Chúa thì mới được vào Nước
Trời.
(1) Con rắn trong sa mạc là hình
ảnh báo trước của Thập Giá Đức Kitô: Biến cố Xuất Hành xảy ra khỏang 2000 năm
trước Cuộc Tử Nạn của Đức Kitô; nhưng tất cả những gì đã xảy ra cho Đức Kitô là
để làm trọn vẹn những gì đã xảy ra trong Cựu Ước. Con người đã phạm tội vì kêu
trách Chúa trong sa mạc nhưng được cứu thóat nhờ biết ăn năn trở lại khi nhìn
lên con rắn đồng trong sa mạc. Từ đó đến nay con người vẫn phạm tội, làm sao
con người có thể được cứu thóat? Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta cách được cứu thóat:
“Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được
giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.”
(2) Thập Giá biểu lộ tình yêu
Thiên Chúa cho con người: Một hình ảnh nữa của Cựu Ước luôn có sức để đánh động
con người là hình ảnh của Abraham sẵn sàng cầm dao giơ lên định sát tế người
con duy nhất của mình là Isaac. Có ai trong lịch sử lòai người dám làm như thế?
Abraham không phải giết con vì Thiên Chúa đã hiểu niềm tin của ông dành cho
Ngài; nhưng Thiên Chúa muốn dùng hình ảnh này để chuẩn bị trước cho con người để
hiểu hình ảnh Cây Thập Giá. Như Gioan tường thuật hôm nay: “Thiên Chúa đã quá
yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải
chết, nhưng được sống muôn đời.” Con người chưa bao giờ được xem thấy Thiên
Chúa, nhưng mỗi khi nhìn Cây Thập Giá và đọc câu của Jn 3:16, con người tin chắc
có Thiên Chúa và cảm nghiệm được tình yêu của cả 2 Cha-Con cho con người.
(3) Chúa chết để cho con người
được sống: Cả hai hình ảnh Cây Thập Giá và Ngày Phán Xét đều cần để hướng lòng
con người về đời sau. Có những người dễ rung cảm vì tình yêu vô bờ của Thiên
Chúa qua Cây Thập Giá. Có những người phải run sợ khi nhìn thấy uy quyền của
Thiên Chúa khi Ngài phán xét con người. Nhưng tình yêu là lý do đầu tiên và
trên hết tại sao Thiên Chúa tạo dựng, cứu độ, và thánh hóa con người; đúng như
lời Thánh Gioan nói: “Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không
phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.”
Nếu nhìn lên Cây Thập Giá mà con người vẫn không cảm nghiệm được tình yêu Thiên
Chúa dành cho mình mà ăn năn trở lại, họ tự kết tội họ và cũng không xứng đáng
để hưởng ơn tha thứ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải biết lợi dụng
hòan cảnh để tự kỷ luật và thanh thẩy những tính ươn hèn của xác thịt thì mới
có hy vọng vượt qua mọi gian khổ khi phải đương đầu với chúng. Phàn nàn, kêu
trách, và tìm con đường dễ dãi chỉ dẫn con người đi đến chỗ diệt vong.
- Chúa Giêsu dạy chúng ta:
Vinh quang có được là nhờ sự hủy mình ra không bằng sự khiêm nhường và vâng lời
tuyệt đối: Thiên Chúa cho con người, mục tử cho đòan chiên, thầy cho trò, và
cha mẹ cho con cái.
- Mẹ Giáo Hội đã yêu thương và
thu xếp để mọi con cái có ngày hôm nay để nhìn lên và suy niệm về Mầu Nhiệm Thập
Giá.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá
để thấy, tất cả tội lỗi của mỗi người chúng ta là lý do Con Chúa chịu đóng
đinh.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá
để cảm nghiệm được tình yêu vô bờ của Thiên Chúa dành cho con người.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá
để học bài học “tự hủy mình ra không” của Con Thiên Chúa, để rồi cũng biết tự hủy
mình ra không để cứu sống đòan chiên và con cái Chúa trao phó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét