CTM đăng bài này để phần nào giải đáp cho những thắc mắc của bạn blog HỒNG NGA.
ĐAU KHỔ VÀ GIẢI THOÁT
Metal Church thân mến,
Bạn đang đối diện với một vấn đề rất thường tình của đời sống tâm linh. Đó là đau khổ và sự giải thoát.
Bạn nêu lên đau khổ và chưa thử hỏi đau khổ đó do đâu mà có phải không?
Bạn đặt vấn đề Thiên Chúa nhân từ sao không giải thoát con người khỏi đau khổ và bất công phải không?
Bạn hãy cùng tôi suy nghĩ một chuyện cụ thể đang diễn ra với mình nha.
Sáng
Chúa Nhật, 22 táng 04 vừa qua, sau khi dâng lễ cho các bạn trẻ Jrai
đang làm công nhân ở Sài Gòn xong mình về nhà. Trên đường về mình bị tai
nạn gãy xương đùi trái và bể mỏm khuỷu tay trái. Một số người đạo đức
bảo Chúa trao thánh giá cho cha nặng quá. Người khác lại nêu ra nghi vấn
về tiến trình niềm tin rằng mình đang sống trong Mùa Phục Sinh mà cha
lại sống Mùa thương khó à?
Nhưng mình nghĩ và cảm nghiệm khác !
Mình
cho rằng Chính Chúa Yêsu đã cứu mình, nếu không bây giờ mình đã “xanh
cỏ” rồi, còn đâu mà viết blog trả lời bạn. Hôm đó mình đang đi thẳng
trên con đường Lý Thường Kiệt, đã qua chợ tân Bình một đoạn. Bổng nghe
có tiếng ô tô, mình nhìn kỷ lại thì thấy một người chạy xe gắn máy chở
một người trên vai vác những cây nhôm và lá tôn cuộn lại, vật tư làm hộp
đèn quảng cáo, đang lao thẳng vào mặt mình. Mình không nhớ chính xác
lúc đó mình làm gì, chỉ biết là mình văng ra khỏi xe lộn trên hông vài
vòng rồi té xuống gãy xương chân và xương tay. Mình không thuộc loại
biết nhảy ra khỏi xe. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó mình không văng ra
khỏi xe, tôn và những cây nhôm đó có thể đã cắt cổ, hoặc sẽ có cái gì đó
xẩy ra kinh khủng hơn nhiều đối với mình.
Trong cảm nghiệm, mình nhận thấy Chúa Yêsu đã giải
thoát mình khỏi điều khốn khổ hơn, mà có thể mình và nhiều người thân
yêu của mình sẽ không chịu nổi.
Nhưng bạn sẽ hỏi, tại sao Chúa không cứu luôn cho tôi khỏi phải gãy chân tay?
Điều này trước tiên bạn phải gặp Chúa Yêsu trực tiếp để hỏi, mình
không có tư cách trả lời thay Ngài đâu. Mình chỉ có một vài suy diễn vu
vơ về nguyên nhân gây ra đau khổ thôi.
Hậu quả
của tai nạn của mình là một hậu quả tối thiểu và tất yếu do sự ham muốn
của con người gây ra. Anh bạn chở vật tư kia “ham đi nhanh, ham xong
việc mau và ham có tiền nhiều”. Còn tôi thì “ham vu vơ suy nghĩ đủ thứ
chuyện đang khi đi đường”. Chúng tôi mỗi ngươi chạy theo cái “ham” của
mình, mà bất chấp một trật tự tối thiểu là luật an toàn giao thông, thế
nên đau khổ do chúng tôi tự gây ra cho mình. Trong cuộc sống cũng có
nhều khi đau khổ cho kẻ khác gây ra cho mình. Vì tiền, Trung Quốc đã
từng nhập vào Việt Nam tương ớt, rồi trứng gà trứng vít, rồi cả son môi
có những hoá chất có thể gây ung thư. Vì chứng minh quyền lực và sự đúng
đắng của học thuyết mình chọn lựa, Hitler đã giết không biết bao nhiêu
người Do Thái vô tội và thông thái hơn ông …
Đứng đằng sau hết những ham muốn đó là ham muốn tự
tại, ham muốn tự mình làm chúa của mình. Nhưng có ai dừng lại được chỗ
đó !? Đã làm chúa của mình rồi thì cũng muốn thống trị và làm chúa kẻ
khác. Nhìn sâu trong chiều kích tâm linh, chúng ta thấy ham muốn vừa là
động lực, vừa là ràng buộc. Có một thế lực của sự ác đang điều khiển ham
muốn nay.
Bạn lại sẽ hỏi, nhưng Thiên Chúa đã tạo dựng nên con
người, thì Ngài có quyền tiêu diệt cái “ham” trời ơi đất hỡi của con
người chứ?
Bạn hãy nhớ lại điều quan trọng ngay
từ giây phút đầu tiên của kiếp người. Thiên Chúa dựng nên con người
giống Thiên Chúa và Ngài cho họ được tự do. Cái tự do thật lớn lao. Tự
do đến mức có thể từ chối Ngài, không nhận Ngài là Thiên Chúa. Có người
đã nói một cách nôm na rằng khi cho con người tự do, Thiên Chúa đã tự
hạn chế uyền năng của mình.
Như vậy khẳng định đầu tiên của chúng ta là, Thiên
Chúa không bao giờ là tác giả của đau khổ, mà ngược lại Ngài luôn tìm
mọi cách làm cho sức công phá của sự dữ bị giảm thiểu. Đó cũng là cách
Ngài giải thoát chúng ta.
Nhưng như bạn nêu, người ỏ hiền thì gặp dữ, còn những kẻ tham ô, bậy bạ lại cứ sống như trên cõi phúc, nghĩa là sao?
Thứ
nhất người ở hiền gặp dữ là do mức độ của sự tàn ác mà con người muốn
dành cho nhau; thứ hai bạn đừng nghĩ những kẻ sống có vẻ phè phởn thế
kia là hạnh phúc! Hạnh phúc sao lắm kẻ phải tìm quên sự thật trong ma
túy? Nhiều người khác phải tự tử để tìm lại giá trị làm người của mình.
Có thể bạn mong Thiên Chúa giải thoát những người
nghèo đói, khổ đau theo kiểu và cả chính bạn nữa theo giá trị của xã hội
hôm nay? Nếu bạn mong như vậy thì xã hội hôm nay có bổn phận giải thoát
chứ không phải Thiên Chúa. Nhưng liệu đó có phải là giải thoát hay lại
là một ràng buộc vào đảng phái, vào danh vọng ảo và cuối cùng là vào
chính bế tắc.
Con đường giải thoát của Thiên Chúa thật sự mưu cầu
hạnh phúc cho mọi người, nhất là những người khổ đau, nghèo đói, nhưng
Ngài không theo giá trị mà con người đang huyền hoặc nhau, mà là giá trị
làm người đích thức, giá trị Ngài đã thổi vào con người khi Ngài tạo
dựng nên nó.
Bạn có thể không tin có Thiên Chúa, nhưng không vì bạn không tin mà không có Thiên Chúa!!!
Còn
nếu bạn tin thì hãy tìm cách gặp Thiên Chúa đi. Đừng dừng lại ở một vài
tranh luận chỉ làm cho người ta mệt mỏi, mà không có sức sống.
Tin là sống. Tin mà không sống thì chưa chắc là tin.
An Thanh, CSsR
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét