CHÂN THIỆN MỸ MẾN CHÀO CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

KHỦNG HOẢNG VỀ ƠN GỌI GIA ĐÌNH


 
                                       Ảnh có tính minh họa
 
Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=475510552520496&set=a.369312139807005.83282.100001846661041&type=1


 

Những thập niên gần đây, các thống kê cho thấy con số người đi tu sút giảm nhiều nơi, đặc biệt ở các lục địa có điều kiện hơn về mặt kinh tế và kĩ thuật. Tại Châu Âu chẳng hạn, nhiều cơ sở nhà dòng ngày xưa chật không có chỗ nhận thêm người vào tu thì nay phòng trống rất nhiều. Hội Thánh băn khoăn, thao thức về tình trạng “khủng hoảng ơn gọi” này và nỗ lực nhiều cách để khơi dậy ý thức về việc cổ võ ơn gọi đi tu.

Tuy vậy, theo quan sát của người viết, trong gia đình Hội Thánh nói riêng và trong gia đình nhân loại nói chung, có một loại khủng hoảng ơn gọi khác trầm trọng, bấp bách hơn nhiều lần so với khủng hoảng ơn gọi tu trì. Đó là: khủng hoảng ơn gọi gia đình.

Làm sao có thể nói như thế được trong khi số người đi tu ít hơn nhiều lần so với số người lập gia đình?

Câu trả lời không phức tạp: Số người đi tu so với số người lập gia đình là rất ít, đúng! Nhưng trong con số rất lớn người lập gia đình ấy, có bao nhiêu phần trăm những gia đình thực sự hạnh phúc? Ngày hôm nay, tình trạng đổ vỡ của các gia đình, kể cả gia đình Kitô giáo, là rất nhiều. Ngày càng ít đi những cặp vợ chồng sống đến đầu bạc răng long với nhau. Việc “trăm năm hạnh phúc” xem ra là một thực tại khá mong manh.

Khủng hoảng gia đình được gọi là trầm trọng và cấp bách vì nó là một nguyên nhân chính dẫn đến các vấn nạn xã hội. Chỉ cần xét hoàn cảnh của những người phạm pháp trên các mặt báo thì sẽ thấy rõ đa số trường hợp xuất thân từ các gia đình có vấn đề. Ai có kinh nghiệm mục vụ cũng có thể thấy rõ điều này. Khủng hoảng gia đình còn kéo theo việc giảm sút ơn gọi đi tu. Tắt một lời, phần lớn các khủng hoảng xã hội, Giáo Hội ngày nay bắt nguồn từ khủng hoảng gia đình.

Gốc rễ lớn nhất của tình trạng khủng hoảng và đổ vỡ gia đình hiện nay là gì?

- Bệnh tật? Không phải, vì bệnh tật thường làm cho người ta biết quan tâm đến nhau và lớn lên hơn trong tương quan.
- Nghèo khổ? Không phải, vì cảnh nghèo nhiều khi làm cho các thành viên gắn bó với nhau hơn, cùng nhau san sẻ trách nhiệm.

- Giàu có? Không phải, vì giàu có là một điều kiện tốt để sống sung túc, xứng với phẩm giá con người.

- Các lý do chính trị, xã hội, văn hóa, giáo dục khác xem ra cũng không phải là nguyên nhân gốc rễ của tình trạng các gia đình đổ vỡ tràn lan.

Ta có thể gọi tình trạng đổ vỡ gia đình là một căn bệnh xã hội nghiêm trọng. Một căn bệnh chỉ khỏi khi được chữa trị tận gốc. Nếu chỉ tác động phần ngọn thôi thì cho dù làm bao nhiêu cũng không đạt hiệu quả thực sự. Câu hỏi được lặp lại: Đâu là gốc rễ của tình trạng này?

Cái gốc sâu xa của những đổ vỡ gia đình ngày hôm nay, theo người viết, là sự thiếu ý thức về Chúa trong tương quan gia đình. Muốn cứu các gia đình khỏi khủng hoảng, cần phải tập trung chữa cái gốc này. Nhưng làm thế nào đây?

Nhiều vị chủ chăn trong Hội Thánh nhiều năm nay cống hiến tâm huyết tìm cách giúp phục hồi, chữa lành các gia đình qua việc kêu gọi, cảnh báo, giảng dạy, tư vấn, tạo công ăn việc làm,…Nhưng xem ra những nỗ lực tốt lành ấy vẫn chỉ là tác động trên phần ngọn. Tình trạng gia đình ngay trong Hội Thánh vẫn xuống dốc. Số các gia đình đổ vỡ vẫn tăng. Vậy đâu là cách tốt?

Ta hãy nhìn ngắm chính Thiên Chúa để học hỏi. Tác giả thư gửi các tín hữu Do Thái viết: “Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã phán dạy cha ông chúng ta qua các ngôn sứ; nhưng vào thời sau hết này, Thiên Chúa đã phán dạy chúng ta qua Thánh Tử.” (Dt 1:1-2)

Như vậy, Thiên Chúa đã dùng nhiều cách khác nhau trong dòng lịch sử để chuyển tải thông điệp tình yêu của mình cho nhân loại. Nhưng cuối cùng Thiên Chúa đã chọn “phán dạy chúng ta qua Thánh Tử”, nghĩa là Người chọn con đường Nhập Thể như là cách thức tốt nhất để đến với nhân loại, để họ có thể tin sứ điệp của Người. Thiên Chúa biết rằng con người bằng xương bằng thịt sẽ dễ dàng hiểu và đón nhận hơn khi tiếp xúc với một ai đó giống như họ, gần gũi họ, đồng cảnh ngộ với họ. Vì thế, Thiên Chúa đã trở nên một người phàm giống như họ, nói tiếng nói của họ, ăn thức ăn của họ, sống hoàn cảnh của họ, cùng thăng trầm, đau khổ với họ, cùng chết với họ.

Giải pháp hiệu quả cho các vấn nạn gia đình hôm nay xem ra cũng cần đi theo một con đường mang tính nhập thể. Nếu khủng hoảng là gia đình thì chìa khóa giải gỡ cũng cần phải đến từ gia đình. Một cách cụ thể, nhiều gia đình ở trong nguy cơ đổ bể vì sự thiếu ý thức về Chúa đang rất cần thấy những gia đình hòa hợp vì biết làm sáng danh Chúa. Các gia đình khủng hoảng tương quan vì thiếu sự thánh thiện đang rất cần chứng kiến những gia đình êm ấm vì có sự thánh thiện. Nhiều gia đình đang mất hạnh phúc vì ít nhớ đến Chúa rất cần thấy những gia đình đang sáng lên trong hạnh phúc vì biết đặt Chúa ở trung tâm cuộc sống của mình. Khi một gia đình chủ tâm lấy hạnh phúc hôn nhân làm sứ mạng để làm chứng cho Chúa và để nêu gương sáng cho các gia đình khác, gia đình ấy sẽ tự nhiên có nhiều sức mạnh hơn là các gia đình không ý thức đủ điều này. Tắt một lời, lời nói chỉ lung lay, gương bày mới lôi kéo. Chính các gia đình hạnh phúc vì biết sống với Chúa và cho Chúa sẽ cứu các gia đình khủng hoảng. Họ là các nhà truyền giáo trọng yếu trong thời đại hôm nay.

Phân tích như trên mới chỉ là phần nguyên lý, phần quan trọng hơn là câu hỏi: Ai sẽ yêu mến Chúa và các gia đình khủng hoảng đủ để tạo lập những gia đình hạnh phúc luôn đặt Chúa ở giữa trong mọi sự? Gia đình nào sẽ làm chứng cho các gia đình khác thấy rõ sự thật là: Khi sống với Chúa nhiều, hạnh phúc là điều chắc chắn, nguy cơ đổ vỡ sẽ bị đẩy lui? Gia đình nào sẽ can đảm quảng đại đảm nhận ơn gọi nhập thể hệ trọng này đây?

Cầu nguyện và mong thay!

Lm. Giuse Đinh Tuấn Việt

iPad Magic show: Hay lắm

  iPad Magic show:
                     Hay lắm
 Mời xem. Rất lạ !!!

Thông báo của lớp tổng quan truyền thông 300413

Kính gởi quý học viên.

Ngày thứ sáu ngày 26-4 cử hành nội bộ Ngày Thế Giới Truyền Thông 47, lớp Tổng hợp MVTT cấp 1 có 74 thành viên tham dự, rất cám ơn sự hiện diện của quý học viên.

Qua trao đổi với quý học viên vắng mặt, vì nhiều lý do mà quý học viên không thể đến được, sr cùng anh trưởng lớp đã trao đổi với Cha trưởng ban, cha rất mong gặp đầy đủ quý học viên vào thứ sáu ngày 3-5-2013 để: 
- xác định lại danh sách tuyên hứa của quý học viên vào ngày 11-5 sắp tới.
- Tập nghi thức
- Các liên hạt gặp gỡ trao với nhau, đăng ký áo thun đồng phục truyền thông, đóng góp cho ngày Thế Giới TT 47, nếu học viên nào quá khó khăn  không bắt buộc đóng góp.

Xin anh trưởng lớp và quý anh trưởng các liên lạc nhắc nhở anh em trong liên hạt của mình đi đông đủ và đến đúng giờ. 

Liên lạc với các thành viên vắng mặt nhiều buổi học để xác định lại danh sách của Liên hạt.

Cám ơn Quý học viên.
Rất mong gặp lại quý học viên sau những ngày nghỉ thật vui và bình an.

Tm VPMVTT
Nt DuyêN Sa

Cách thế để vợ chồng có thể trung tín suốt đời.

Sống Là Đức Kitô 
Nguồn: https://www.facebook.com/nguyen.vanthuong.5036?hc_location=stream
 
Văn phòng Nghiên Cứu Hiện Tượng của Hoa Kỳ về Đời Sống Hôn Nhân, kết quả được Hội Đồng Tòa Thánh Đặc Trách về Gia Đình trích dẫn trong tài liệu có tựa đề “Bí tích Hôn Phối” xuất bản năm 1989 như sau :
Trong 100 gia đình không theo đạo Công Giáo, thì có khoảng 50 gia đình ly dị (50%).
Trong 100 gia đình theo Công Giáo, chỉ đi dự Lễ Chúa nhật thì có khoảng 10 gia đình ly dị (10%).
Trong 100 gia đình Công Giáo, đi dự Lễ và rước Chúa hằng ngày, gia đình còn có giờ cầu nguyện riêng, thì ly dị xuống thấp nhất, tối đa chỉ còn khoảng 1% gia đình ly dị.
Vậy gia đình nên năng dự Lễ và có giờ cầu nguyện chung với nhau. Vì nơi đó được Chúa Giêsu ban bình an cho. Ta cứ nhìn gia đình Nazareth, cả ba Đấng đều là Thánh tuyệt vời, vậy mà đã có lúc Gia Đình mất bình an. Gia Đình này chỉ có thể tìm lại sự bình an khi cả hai ông bà trở lại Đền Thờ (x Lc 2,41-52). Thế nên chỉ những ai kiên trì sống Đức Ái trong Hội Thánh Chúa Kitô, nhờ mỗi ngày được dự Lễ, thì mới được Chúa ban bình an, sống hòa thuận thương yêu nhau. Vì “đây là ngày Chúa đã làm ra, nào ta hãy vui mừng hoan hỷ” (Tv 118/117,24 : Tung Hô Tin Mừng)

Hoa dại


 
 
Cuộc đời như thoáng mây trôi.
 
Hôm qua tưởng đó, hôm nay mất rồi!
 
Bạn thân mến, câu thơ ngắn ngủi ấy cũng nói lên kiếp người thật vắn vỏi của chúng ta. Cậu bé 10 tuổi sẽ không hề có kinh nghiệm gì khi người lớn nói về những sự kiện xảy ra 5 năm trước. Khi cậu ta 20 tuổi, cậu ta vẫn chưa có kinh nghiệm gì nhiều khi nghe cha mẹ nói, “cách đây 10 năm…” Nhưng khi con người sống 40 năm cuộc đời, con người bắt đầu hiểu và kinh nghiệm những câu chuyện của 20 năm trước. Và cứ như thế, con người có cơ hội nhìn cuộc đời rõ hơn, thấu hơn, và thật hơn khi con người lớn khôn hơn. Nhưng liệu rằng, khi hiểu thấu và rõ hơn về cuộc đời, con người có hiểu thấu và rõ hơn về chính mình?
Qua 50 bài chia sẻ, mục Sống Sao Cho Đẹp xin tiếp tục gởi đến bạn loạt bài mới với chủ đề: Sống tích cực trong nghịch cảnh với hy vọng chúng ta cùng suy tư và nâng đỡ nhau để để lắng nghe những khát vọng trong con người mình, để hiểu biết chính mình, và để nhận ra những cơ hội tốt đẹp đang tiềm ẩn trong những nghịch cảnh trái ngang của cuộc đời.
 
Mỗi người mỗi chúng ta cũng như những cánh hoa kia. Mỗi con người đều sở hữu những khả năng diệu kỳ độc nhất vô nhị.
* * *
Trong một giờ thực hành môn sinh vật, vị giáo sư khôn ngoan đáng kính yêu cầu các họ trò của ông tìm trong sân trường, hoặc  ở những con đường hẻo lánh vắng người qua lại những bông hoa dại mà không có ai để ý. Ông yêu cầu mỗi học sinh hãy tìm một bông hoa và dành thời gian thật lâu để ngắm nhìn và nghiên cứu nó. “Các con hãy mang theo kính lúp và nhìn cho rõ gân của lá, sắc thái của hoa, và ngữi mùi hương của chúng. Các con hãy nhớ rằng, những cánh hoa dại này có thể sẽ tàn đi hôm nay và mãi mãi không một ai để ý và ngưỡng mộ chúng.”
Sau giờ thực hành, thầy giáo giảng dạy các học trò rằng. “Mỗi người mỗi chúng ta cũng như những cánh hoa kia. Mỗi con người đều sở hữu những khả năng diệu kỳ độc nhất vô nhị. Nhưng để nhận ra điều đó, chúng ta cần dành thời gian với họ, lắng nghe họ, và tìm hiểu họ. Đã rất nhiều người trong cuộc đời đã ra đi mà ta không hề hay biết những khả năng độc đáo của họ, là vì ta thiếu khả năng nhận ra tính ưu việt nơi con người ấy. Các con hãy biết trân trọng từng người mà các con gặp gỡ hằng ngày.”
* * *
Có thể nói rằng, một lúc nào đó bạn và tôi dừng chân lại trong dòng đời xuôi ngược để nhìn hành trình đời mình, và chợt nhận ra rằng: mong manh quá, chóng qua quá, bất toàn quá, và cũng mệt mõi quá. Đâu là niềm vui, đâu là nụ cười giữa một xã hội bận rộn với sự kiếm tìm, tích trữ, bôn ba? Biết là mong manh, mệt mõi nhưng dòng đời cứ trôi, con người vẫn phải cứ ngụp lặn trong bận rộn lo âu mà không đủ hơi để nghỉ, để thưởng ngoạn, để làm chủ đời mình. Và thực là như thế! Ta không thể lẩn trốn khỏi thế giới này để vào rừng sâu tìm nơi ẩn thân trốn đời; ta cũng không thể gạt bỏ trách nhiệm làm người bằng cách bưng tai bịt mắt trước những bận rộn mưu sinh của anh em ta đang nhọc công cố gắng xây dựng xã hội, xây dựng cộng đoàn, và xây dựng gia đình. Không thể chạy trốn và cũng không được trốn chạy, nhưng là làm chủ.
Ta không làm chủ thời gian, nhưng ta được quyền quản lý thời gian. Ta không làm chủ xã hội con người, nhưng ta được quyền làm chủ chính ta. Ta không làm chủ lấy vận mệnh sự sống của ta, nhưng ta có trách nhiệm chăm sóc cuộc sống của ta. Nói tóm lại, nếu ta không thể sở hữu được tất cả những gì ta thích và mơ ước, thì ta vẫn có thể lấy làm vui thích những gì ta đang sở hữu. Không học biết yêu thích những gì ta đang có, thì khi điều mà ta mơ ước trở thành hiện thực, nó cũng sẽ dễ dàng trôi vào quên lãng thôi – vì sự vật đến rồi đi, mới rồi cũ.
Như thế, sống tích trong nghịch cảnh trước hết là sống tâm tình biết ơn. Biết ơn khi đôi mắt ta vừa mở ra bừng tỉnh cho một ngày mới; biết ơn vì hôm nay đôi mắt ta vẫn còn thấy, đôi tai vẫn còn nghe, đôi chân vẫn còn khập khiểng đi lại; biết ơn khi cánh hoa vẫn nở và tiếng chim vẫn hót; biết ơn khi ta vẫn còn sống chung dưới mái nhà của người thân, vẫn còn những người bạn để trò chuyện,… Vâng, nếu mọi ngày ta vẫn than vản về những trái ngang nghịch cảnh trong đời ta, nếu mọi ngày ta vẫn hối tiếc muốn giữ lại thật lâu những hào quang của một thời oanh liệt, nếu mọi ngày ta vẫn khao khát được lấp đầy những khát vọng sâu thẳm trong trái tim ta, thì hôm nay bạn hãy làm một việc khác cho hôm nay thôi – không cần nghĩ đến hôm qua và ngay mai. Tức là bạn đếm những ân huệ ngay trong hôm nay, trong gia đình, trong bạn hữu, trong môi trường, trong cảnh vật xung quanh. Làm đi, bạn sẽ thấy khác rất nhiều! Chúng ta cùng làm nhé!

Không học biết yêu thích những gì ta đang có, thì khi điều mà ta mơ ước trở thành hiện thực, nó cũng sẽ dễ dàng trôi vào quên lãng thôi – vì sự vật đến rồi đi, mới rồi cũ.

'Cua dừa' kỳ dị trèo cây bổ dừa để ăn


Chúng leo trèo thoăn thoắt trên những ngọn dừa, hái trái và thậm chí là… bổ dừa ra để thưởng thức!
Cua Dừa là loài cua lớn nhất trên đất liền, đồng thời cũng là loài động vật chân đốt lớn nhất trên đất liền của thế giới. Những con vật mười chân, có thể dài đến hơn 90cm với thân hình thô ráp.
Chúng thường sinh sống ở những bãi biển nhiệt đới có nhiều cây dừa vì đó là nguồn thức ăn chính của chúng.
Chúng thực sự là loài cua “khủng” theo đúng nghĩa. Cặp càng to lớn có thể kẹp vỡ cả quả dừa.
Hình ảnh con cua đang bóc lớp vỏ ngoài một quả dừa tại đảo Christmas (Australia) phía Đông Bắc của Ấn Độ Dương. Hòn đảo này là nơi có cua dừa sinh sống nhiều nhất trong tự nhiên.
Màu sắc của chúng thường là màu xanh lơ. Tuy nhiên cũng có nhiều trường hợp chúng có màu cam hay màu đỏ. Chúng cũng không phải họ hàng gần của những loài cua thực sự mà thuộc nhóm cua ẩn sỹ.
Đây quả thực là những con cua tuyệt đẹp. Tuy nhiên gần đây, khi “vinh dự
Những con cua kỳ lạ này thường thả cho quả dừa rơi xuống từ ngọn cây khiến chúng nứt ra, sau đó mới dùng cặp càng to lớn để bóc vỏ. Chúng cũng có khả năng buông mình từ độ cao 4-5m để theo sát bữa ăn mà không hề hấn gì.
Sử dụng những cặp chân to khỏe, việc leo lên ngọn dừa cao 5-7m với chúng thực sự rất dễ dàng. Tuy nhiên nếu bạn đang theo dõi chúng thì nhớ cẩn thận vì có thể sẽ phải nhận những món quà không mong muốn vào đầu bất cứ lúc nào!
Chúng có khứu giác rất nhạy bén, thường được sử dụng để tìm kiếm thức ăn thông qua mùi hương từ khoảng cách rất xa.
Loài cua này cũng có thói quen thu thập những đồ vật mà chúng thấy hứng thú để tha về hang, nhất là những vật dụng của con người. Vì vậy mà ở Hawaii chúng còn được gọi là “cua kẻ cướp” hay “cua kẻ trộm”.
Loài cua này hoạt động chủ yếu về đêm. Ban ngày chúng thường ẩn mình trong các khe nứt hoặc những hang hốc ven bờ biển.
Cấu tạo cơ thể của chúng cũng không thực sự giống “cua” cho lắm, với 2 phần ngực và bụng phân biệt rõ ràng. Ngoài ra cặp chân thứ 5 cũng thường được dấu kín vào mai.
Sau khi thưởng thức cùi dừa bổ dưỡng, những con vật này còn biết tận dụng cả phần xơ để mang về lót trong hang trú ẩn, điều này có thể giúp chúng ngụy trang hang và giữ cho không khí ẩm hơn.
Loài cua dừa đối với một số bộ lạc thổ dân còn mang ý nghĩa tâm linh. Chẳng hạng như những người bản địa của quần đảo Mariana (phía Nam Nhật Bản) tin rằng chúng là hiện thân của linh hồn những người đã chết.
Là họ hàng của cua ẩn sỹ nên khi còn nhỏ những con cua dừa thường sử dụng vỏ của động vật thân mềm hay thậm chí là cả vỏ trái dừa để làm chỗ ẩn mình.
Cua dừa đồng thời cũng là loài cua sống lâu nhất trên hành tinh, với tuổi thọ trong tự nhiên có thể đạt đến 60 năm.
Cận cảnh một con cua dừa màu tím, rất đẹp nhưng cũng không kém phần đáng sợ. Khi bị đe dọa chúng thậm chí có thể tấn công cả con người.
Một con cua đang rời khỏi nơi trú ẩn dưới gốc cây dừa để đi kiếm ăn. Người ta có thể dễ dàng phát hiện ra chúng nhờ những tiếng kêu lách cách khá lớn.
Loài cua dừa sinh sống tại nhiều hòn đảo trên Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Ngoài việc săn bắt để lấy thịt, vỏ của chúng cũng là một món đồ lưu niệm được ưa thích.
Hiện nay người ta đang cố gắng bảo vệ loài vật tuyệt đẹp này tại những nơi chúng sinh sống nhiều như là Guam, Christmas hay Hawaii. Hy vọng rằng những nỗ lực đó sẽ mang lại hiệu quả!
 

ĐỔI MỚI MỌI SỰ



 
Cách đây vài tuần tôi có việc ra phi trường đón người anh cả về từ Hoa Kỳ, anh đi sang bên đó theo diện HO sau những ngày lao tù ở trại cải tạo, nay mẹ tôi đã quá già (93 tuổi), anh trăn trở về với mẹ, sống với mẹ ít ngày mỗi khi có thể, tôi thu xếp được công việc để ra phi trường đón anh trong tình nghĩa huynh đệ, dù biết rằng việc đón đưa anh không ưa, vì nó phiền toái và làm mệt nhiều người. Phi trường quốc tế Tân Sơn Nhất vào những ngày đầu tháng tư không phải là mùa cao điểm, nhưng vẻ nhộn nhịp cố hữu mà bất cứ ai có việc đến đều phải chấp nhận, vì thế tôi không lạ lẫm gì và đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận điều ấy. 
Nhưng phi trường hôm nay nhộn nhịp một cách lạ thường, chỉ cần bước vào sảnh đón thân nhân trong ít phút sẽ thấy ngay sự lạ thường đó, giới trẻ học sinh tụ họp rất đông, nhiều em mặc đồng phục, nhiều em mang theo cặp hoặc khoác bao lô. Các em đứng từng đoàn dán mắt vào phía bên trong, chăm chú theo dõi đoàn người xa thật xa đang làm thủ tục kiểm tra hải quan, thỉnh thoảng các em reo hò vang dội, tiếng vỗ tay, tiếng la hét, nhiều em giơ cao tấm bảng mang sẵn đến phi trường lắc qua lắc lại, những em hình như mệt mỏi ngồi xuống đất vội vàng nhổm dậy, những em đang ngồi uống nước ở nhà hàng vội vàng cầm ly hoặc chai nước chạy ra, chúng chạy quanh, nhảy cả lên ghế ngồi lắp đặt cho người đợi, em nào cũng hoảng hốt như sợ vuột mất một cái gì, một bầu khi hoảng loạn, ồn ào lạ kỳ, bầu khí ấy kéo dài hàng giờ vẫn chưa thấy khác đi. 
Có tiếng của những người đi đón thân nhân bảo nhau: “Ôi ! Chúng nó đón ca sĩ Hàn quốc gì đó mà !” Có tiếng khác vừa đi vừa nói “con cái không lo học, bày đặt sao với trăng”. Tôi đứng xa xa để tránh cái không khi ồn ào nóng nực và hỗn độn đó, có một ông đứng tuổi vừa đi vừa nhìn tôi nói như phân bua “chúng nó kêu học quá nhiều, quá tải mà có giờ đi đón sao Hàn?”, tôi không gặp được lời nào bênh vực dù là bênh nhẹ nhàng từ phía “người lớn” cho hành động “mê” sao Hàn của các em. 
Tôi xin phép được nghĩ khác, tôi không dám trách các em, tôi cảm thấy có lỗi với các em. Tuổi trẻ ai mà không trải qua thời kỳ mang hình ảnh thần tượng, ngày xưa (thế hệ người lớn) mỗi người cũng đã có hình ảnh thần tượng, nên các em có thần tượng không phải là điều xấu, cái đáng trách là ngày nay chúng ta không cung cấp, không gầy dựng, không hình thành cho các em những hình ảnh thần tượng mà chúng ta muốn, hình ảnh thần tượng mà chúng ta muốn khả dĩ là hình ảnh có sức xây dựng cho các em một hướng sống lành mạnh và vươn lên. Tại sao ngày xưa tôi có thể viết lên trang trong của cuốn sách học luyện thi Tú tài câu thơ của Nguyễn Công Trứ:
Đã mang tiếng ở trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông ?
(bài “Đi thi tự vịnh”) 
Thưa là vì tôi đã được thế hệ cha anh ban cho tôi hình ảnh con người hiên ngang khí phách Nguyễn Công Trứ, con người kẻ sĩ, trung trực, tiết tháo, quân tử, tài ba…. Viết những dòng thơ đó nhắc tôi miệt mài “sôi kinh nấu sử”, cầm lòng cầm trí chờ khoa thi. 
Tôi không thể quên hình ảnh của bác tôi, một linh mục gương mẫu, thánh thiện, khiêm tốn và nhân bản, tôi không quá khen bác tôi đâu, năm nay bác đã 97 tuổi, một đời người đi qua, tuổi già bác vẫn sống mực thước, là tấm gương cho anh em thế hệ nối tiếp trong dòng, là hình ảnh cho các thế hệ học trò của bác noi theo, những học trò của bác nay đã già vẫn làm chứng về những nhận định này. Tôi biết hình ảnh người linh mục đó đã tác động rất nhiều đến chọn lựa cuộc sống của tôi hôm nay. Ngày Đà Nẵng thất thủ (tháng 3 năm 1975), Bác viết một lá thư về gia đình, lúc đó là lá thư “tuyệt mệnh”, tôi còn nhớ một dòng chữ: “ …Tôi không về Saigon đâu, biết rằng về đó sẽ được an toàn hơn, nhưng tôi không thể bỏ rơi bao nhiêu người đang lâm vào tình trạng dở sống dở chết ở đây, hơn nữa về Saigon thừa linh mục, sợ con vi trùng rảnh rỗi sẽ đục khoét trái tim của tôi, …. Xin chào mọi người thân yêu, cầu nguyện cho tôi, …”. Cha tôi đã thẫn thờ khi đọc xong lá thư cuối cùng của bác, nước mắt cha tôi trào ra, ông lặng lẽ đi thắp nến trên bàn thờ để nguyện kinh.  
Sau đó ít ngày ông tìm cách ra Vũng Tàu để lo cho gia đình ra đi, hai cha con tôi ở lại Vũng Tàu vài ngày để thu xếp công việc, khi đã xong cha tôi trở vào Saigon để đón gia đình, tôi ở lại Vũng Tàu chờ ngày xuất bến. Ngay sau đó cầu Cỏ May bị giật sập, cắt đứt giao thông Vũng Tàu Saigon, ngày 29/4 tôi chia tay với mối quen ở Bến Đá sau khi tiễn chú tôi ra khơi, ngày 30/4 tôi chia tay với mối quen đón ở Bãi Trước, gia đình người bạn thân tôi ra khơi, mồng 2/5 tôi tìm cách trở lại Saigon gặp lại cha mẹ, ông bà sững sờ kinh ngạc, cha mẹ tôi tưởng tôi đã đi thoát rồi. Ngày ấy dòng chữ của bác vang dội trong lòng tôi, tôi quyết định trở về, tôi ước ao làm linh mục của và cho người nghèo, người đau khổ, tôi muốn và cố gắng vượt qua thân phận hèn yếu của mình để sống lời nguyền ngày ấy. 
Cái lỗi của chúng ta là đã không xây dựng được hình tượng lý tưởng cho thế hệ các em, chúng ta có lỗi, các em không có lỗi. Cuộc sống tiến hóa không ngừng, hình ảnh lý tưởng của tôi ngày xưa không thể là hình ảnh lý tưởng cho các em ngày nay, nhưng phải là hình ảnh lý tưởng được diễn tả theo ngôn ngữ của ngày nay, chứ không phải là tràn lan những hình ảnh lừa bịp, gỉa dối, hung bạo, tàn ác, bất trung, vô cảm, tráo trở, dâm dật… như các em đang phải chứng kiến hàng ngày, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. 
Tôi không dám phủ nhận rất nhiều cố gắng của nhiều người, của nhiều đấng bậc, nhưng sự thật cứ phơi bày trên mọi trang báo, mọi phương tiện truyền thông, mọi biến cố xảy ra quanh chúng ta.  
“Này đây Ta đổi mới mọi sự” (Kh 21, 5a). Hôm nay Chúa nhật thứ năm mùa Phục Sinh, có lời trong sách Khải Huyền kêu gọi chúng ta hướng lên Đấng có đủ quyền năng làm thay đổi mọi sự. Chúng ta bất lực, chúng ta bất xứng, nhưng chúng ta có quyền tin vào quyền năng của Đấng đổi mới mọi sự.

Lạy Chúa xin hãy đến giúp chúng con.

Lm. Vĩnh Sang, dcct.
28/04/2013

Tác giả:  Lm. Vĩnh Sang, DCCT

NHỮNG TƯ TƯỞNG HAY QUÝ .


 Không ai sinh ra là được hạnh phúc ngay, nhưng
tất cả mọi người đều được sinh ra với khả năng tạo hạnh phúc.
Bốn ý tưởng hay cho cuộc sống:
Nhìn lại đàng sau để có Kinh nghiệm !
Nhìn về phía trước để thấy Hy vọng !
Nhìn xung quanh để tìm ra Thực tại !
Nhìn vào bên trong để tìm thấy Chính mình!
Tại sao ta lại đổ lỗi cho một người nào đó trong đời mình.
Người Tốt mang Hạnh Phúc cho ta...
Người Xấu cho ta Kinh Nghiệm...
Người Tệ nhất thì cho ta một Bài Học...
Bài học tốt nhất trên đời là hãy lắng nghe mọi người và học hỏi từ mọi người, vì không một ai có khả năng hiểu biết tất cả mọi chuyện và tất cả mọi người có khả năng hiểu biết được một điều gì đó.
Người bạn là người biết ta rất tường tận, am hiểu gốc gác ta,
chấp nhận chỗ đứng của ta và vẫn dịu dàng để cho ta tiến tới.
Khi ta tìm một người bạn, đừng cố tìm một người hoàn hảo
 mà chỉ nên tìm cho được một tình bạn chân chính.
F - few        : vài (chỉ có một vài, chỉ có rất ít)
R - relations: mối quan hệ
I - in            : trong
E - earth      : trái đất
N - never    : không bao giờ
D - die        : chết
BA.N =   La`1 mối quan hệ trong đời tồn tại mãi mãi.
Những lời nói tử tế có thể rất ngắn và rất dễ nói 
nhưng âm vang của chúng sẽ thật sự tồn tại vĩnh viễn.
Lẫn trốn một vấn đề rắc rối chỉ làm cho việc giải quyết vấn đề càng lùi xa thêm mà thôi!
Cách dễ nhất để thoát khỏi một vấn đề là tìm cách giải quyết nó.
Sự thật đáng ngạc nhiên về Cái Lưỡi của con người:
Phải mất 3 năm mới biết được cách sử dụng nó, nhưng phải mất cả một đời người mới biết được Ở ÐÂU và KHI NÀO thì mới nên sử dụng nó.
Không ai có thể làm tổn thương ta được
 nếu ta không cho phép họ.
Tâm trí sẽ được an bình mà không cần hao tốn gì cả - 
nếu ta biết loại bỏ 3 điều này đi (3 chữ C trong tiếng Anh):
Criticizing:     Chỉ trích
Comparing:    So sánh
Complaining: Phàn nàn.
BA QUY TẮC VÀNG của Vivekanand:
- Ai giúp ta .........   - Ta đừng quên họ.
- Ai yêu thương ta  - Ta đừng ghét họ.
- Ai tin tưởng ta     - Ta đừng lừa gạt họ.

KHI CƠN GIẬN TỚI, HÃY ĐỂ NÓ RỜI ĐI

Ảnh có tính minh họa
Hãy để nó rời đi,
trước khi kịp bùng phát
Như vệt nham thạch nóng,
để lại mọi vật trụi trơ.
Cơn giận lan truyền từ tâm trí bạn
Vào đến ánh mắt trừng trừng
Vào đến lời phát từ môi miệng
Vào đến hành động từ đôi tay
Cảm xúc làm nhiễm độc tâm hồn,
Sức lực giảm suy,
xác thân mệt mỏi chán chường
Làm bao nghị lực trong lòng tiêu tan.

Nó khiến bạn xúc phạm tha nhân
Nó làm cho con cái bạn sợ hãi
Và tạo nên bất hạnh
Ngay trong lòng bạn và cho mọi người chung quanh.
Hà cớ gì lại chào đón nó ?

Hãy đóng chặt cửa lòng với cơn giậnĐừng để nó xâm nhập vào tâm tư ta.
Và nếu điều đó xảy ra,
Thì hãy khép mắt lại:
Cương quyết không để tiến xa hơn.
Hãy là người chiến thắng và kiểm soát giác quan
Làm chủ nó, hãy biết và hành động theo đó.
Lm. Gio-an NGUYỄN VĂN ĐÍCH sưu tầm
 

MỘNG

Có người nọ, đêm nằm mơ thấy mình đang đi dạo bên bờ biển với Thiên Chúa, sấm chớp bên trời soi rõ từng bước từng bước trong cuộc sống quá khứ của anh ta. Mỗi lần như thế thì anh ta đều chú ý trên cát có hai đôi dấu chân: một đôi của anh ta và một đôi của Thiên Chúa.
Nhưng, có lúc anh ta để ý chỉ thấy có một đôi dấu chân, rồi anh ta nhớ lại có những lúc anh ta sống trong những ngày thương đau nhất, khốn khó nhất, mà không lý giải được, cho nên anh ta báo oán với Thiên Chúa, nói:
- “Lạy Chúa, không phải Ngài nói với con là nếu con quyết tâm theo Ngài, thì Ngài luôn đi với con sao ? Nhưng bây giờ con để ý thấy trong cuộc sống của con, khi những khó khăn đến thì chỉ thấy có một đôi dấu chân, con không hiểu tại sao khi con đau khổ thương tâm nhất thì Ngài lại xa rời con ?”
Thiên Chúa trả lời anh ta:
- “Con thân mến của Ta, từ trước đến nay Ta chưa hề xa con, con chỉ thấy một đôi dấu chân là bởi vì khi con gặp những đau thương khốn khó nhất thì Ta bồng con trên tay mà đi.”

Suy tư:
Đức Chúa Giê-su đã nói với các tông đồ và cả chúng ta nữa: “Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha” .
Thiên Chúa không bao giờ rời bỏ chúng ta, bởi vì chính Ngài đã đón nhận chúng ta làm con cái của Ngài trong Đức Chúa Giê-su. Thánh Phao-lô cũng khẳng định là không có gì có thể tách chúng ta ra khỏi lòng yêu thương của Thiên Chúa, dù cho khó khăn gián khổ, bị bắt bớ hay tù đày.v.v... Tuy nhiên, chỉ có một thứ làm cho chúng ta xa cách Thiên Chúa mà thôi, đó chính là tội lỗi của mình.
Tội lỗi làm cho chúng ta mất ơn nghĩa với Thiên Chúa, nó là cho cái áo trắng tinh tuyền ngày chúng ta lãnh nhận bí tích Rửa Tội hoen ố xấu xí; tội lỗi làm cho khuôn mặt tâm hồn của chúng ta biến thành méo mó xấu xa; tội lỗi làm cho chúng ta trở nên kẻ thù nghịch với ân sủng.
Chúng ta không một mình đi trong cuộc đời nhưng có Chúa đi cùng; chúng ta không cô độc chiến đấu với cám dỗ của ma quỷ, nhưng có Chúa ở bên chúng ta để ban ơn và nâng đỡ.
Đừng sợ, vi có Chúa ở cùng chúng ta.
----------------
http://nhantai.info
http://www.vietcatholic.net/nhantai
jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com

Bình an của Chúa

Thứ Ba Tuần V Mùa Phục Sinh - Năm C
Lời Chúa: 
Ga 14, 27-31a
27 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con. Thầy ban cho các con không như thế gian ban tặng. Lòng các con đừng xao xuyến và đừng sợ hãi. 28 Các con đã nghe Thầy nói với các con rằng: Thầy đi, rồi Thầy sẽ trở lại với các con. Nếu các con yêu mến Thầy, thì các con hãy vui mừng vì Thầy về với Cha, bởi lẽ Cha trọng hơn Thầy. 29 Giờ đây Thầy nói với các con trước khi việc xảy ra, để khi việc xảy ra, thì các con tin. 30 Thầy không còn nói nhiều với các con nữa, vì thủ lãnh thế gian đã đến. Nó không có quyền lực gì đối với Thầy. 31 Nhưng để cho thế gian biết rằng Thầy yêu mến Cha, thì Thầy làm như Cha đã truyền dạy".

"Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con. Thầy ban cho các con không như thế gian ban tặng." (Ga 14,27)
Suy niệm: 
A. Phân tích (Hạt giống...)
Những lời này Chúa Giêsu nói với các môn đệ trong hoàn cảnh Ngài sắp đi ra chịu nạn chịu chết. Trong lúc các ông đang hoang mang sợ hãi như thế mà Chúa Giêsu lại nói “Thầy để lại bình an cho các con, Thầy ban bình an của Thầy cho các con”. Như thế, thứ bình an này hẳn là đặc biệt.
Thứ bình an này “không như thế gian ban tặng”.
Nó dựa trên căn bản là lòng yêu mến đối với Chúa, và niềm tin tưởng rằng Chúa đi rồi cũng sẽ trở lại.
B. Suy gẫm (...nẩy mầm)
1. Bình an của Chúa Giêsu mang đến không phải là thứ bình an mà thế gian ban tặng. Bình an của thế gian thường chỉ là đồng nghĩa với an phận, với trốn tránh, với thoả hiệp. Bình an của Chúa mang đến chỉ có thể có được bằng một giá đắt đỏ: Nó đòi hỏi sự chiến đấu, chấp nhận mất mát, có khi cả hy sinh mạng sống mình nữa. Bình an ấy chỉ có khi con người có thể thốt lên như Thánh Phaolô “lương tâm không trách cứ tôi điều gì” (1 Cr 4,4). (Mỗi ngày một niềm vui)
2. Còn gì quý hơn một cuộc sống mà tâm hồn luôn an bình thư thái. Bởi thế chúng ta có thể đề ra cho mình cả một chương trình sống mà mục tiêu là kiến tạo và gìn giữ bình an trong tâm hồn:
Làm tất cả những gì có thể mang lại bình an cho mình và cho anh chị em.
Tránh gây ra xung đột, va chạm.
Tìm cách hoá giải và hoà giải các mầm mống có thể gây bất an.
Nhất là tránh tội lỗi là thứ làm xáo trộn mình nhiều nhất.
3. Một lần được phỏng vấn trên truyền hình, Mẹ Têrêsa trực diện với một kẻ hỏi cắc cớ: “Bà yêu thương người nghèo điều đó rất tốt. Nhưng còn biết bao nhiêu người giàu có của Vatican và Giáo hội thì sao?”
Mẹ nhìn thẳng vào người phỏng vấn và nói: “Thưa ông, ông không phải là người hạnh phúc. Có những điều đang sâu xé ông. Ông không có một chút bình an trong lòng”.
Lời đó làm ông xụ mặt, và Mẹ tiếp tục khiến ông thêm quặn đau: “Ông nên có niềm tin tưởng”.
- Làm thế nào tôi có được niềm tin?
- Ông nên cầu nguyện.
- Nhưng tôi không thể cầu nguyện.
- Tôi sẽ giúp ông. Nhưng phần ông, ông nên cho những người xung quanh nụ cười. Một nụ cười làm ông gần những người khác. Nó mang sự thật về Thiên Chúa vào cuộc sống của chúng ta. (Góp nhặt)
(Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)
Cầu nguyện: 
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Chúa hằng ao ước ban cho chúng con ơn bình an. Ơn bình an là hệ quả của một đời sống công bình bác ái. Ơn bình an của “lương tâm không hề trách con điều gì”. Xin Chúa ban cho chúng con sự bình an mà thế gian không thể ban tặng. Xin ban cho chúng con sự bình an của Chúa là kết quả của việc dám sống theo những đòi hỏi của tin mừng. Xin ban cho chúng con sự bình an của một tâm hồn luôn hướng về sự thiện, luôn ước ao sự lành, luôn sống thanh sạch và lòng ngay.
Nhưng Chúa ơi! Cuộc đời đâu mấy khi bình an. Sự dữ vẫn hoành hành. Tội ác vẫn gia tăng. Người làm việc thiện là thiểu số. Kẻ làm điều gian ác thì vô số. Chúng con xin phó dâng cuộc đời trong tay Chúa. Xin gìn giữ chúng con khỏi mọi sự dữ. Xin cho chúng con biết đẩy lùi sự dữ ra khỏi môi trường bằng chính đời sống đạo đức của chúng con. Xin đừng để chúng con sa vào những cám dỗ sự dữ làm mất đi vẻ đẹp của hình ảnh Chúa nơi tâm hồn chúng con. Xin cho các bạn trẻ nam nữ trên thế giới đừng để mình bị cùng hút vào trào lưu văn hoá đồi truỵ, nhưng bị tự chủ bản thân để sống xứng với nhân vị con người.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, xin Chúa hãy dùng chúng con như khí cụ bình an của Chúa. Xin giúp chúng con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Xin cho chúng con cũng trở nên dấu chỉ sự bình an cho thế giới hôm nay. Amen.

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

LẠY CHÚA, CON ĐÂY !

 
LẠY CHÚA, CON ĐÂY !

Lạy Chúa Giêsu yêu mến !
hôm nay con cảm thấy lo
lắng
khi mọi âm thanh bỗng trở
nên nhỏ dần
và không gian quanh con trở
nên như bất động.
Trong tâm hồn con nỗi sợ
hãi trào dâng
khi con thấy đôi tai mình ra
vô dụng.
Con không thể nghe rõ tiếng
cười nói bâng quơ
con không thể giao tiếp
cách lưu loát với mọi người
và con không đủ can đảm
để làm bất cứ điều gì hết…
Nhưng lạy Chúa,
con thực sự khao khát
phụng sự Chúa,
xin cho con được bước theo
Người
được phục vụ Người nơi
những người anh em đau
khổ.
Cúi xin Người mở đôi tai
điếc lác của con
để con có thể nghe thấy
tiếng than khóc
nơi những con người bé
mọn bị ruồng rẫy
chỉ vì họ không được hoàn
hảo khi sinh ra trong mắt
người đời.
Chúa ơi, xin Người hãy nói
vào tai con
rằng họ là những người con
bé bỏng yêu dấu của Người.
Xin cho con đủ kiên nhẫn để
lắng nghe
tiếng vọng vang nơi Người
muốn con đến
Xin cho tai con nghe được
những lời yêu thủ thỉ
mà Người không ngừng
dành cho con
để con mang tình yêu ấy
thắp sáng và sưởi ấm thế
gian.
Xin nhắn nhủ con rằng:
con luôn có thể lắng nghe
bằng cả con tim và lòng yêu
mến…
Lạy Chúa,
xin đừng chê đôi tai của con
không hoàn hảo
Xin vì lòng ao ước của con
cho con được bước theo
Người
cho con được quì xuống
phục vụ Người
nơi những người anh em bé
mọn của con.

Tác giả: Minh Khuê  Thu gọn bài đăng này